Chương 43: Lòng người khó tụ dễ tán. (1)
Chương 43: Lòng người khó tụ dễ tán. (1)
" Kiều nói thế nào?"
Cánh tay gắp rau của Cảnh Bảo Lỗi dừng lại nhìn Cừu Địch, vì Bao Tiểu Tam thành công nhặt được tin tức, nên đội ngũ tạm dừng lại ở Lâm Đàm, đợi thêm thông tin chuẩn xác hơn mới quyết định phương hướng hành động tiếp theo.
Thu di động lại, Cừu Địch cầm bát múc canh, vừa múc vừa nói:" Kiều bảo hẳn là thăm dò phi pháp, một đội thăm dò bình thường, ít nhất cũng phải được đăng ký ở cơ cấu thăm dò cấp tỉnh, từ biên chế đội ngũ, nhân viên đều có quy định nghiêm ngặt. Nói tóm lại là rắc rối lắm, cô ấy nói tôi cũng chẳng hiểu hết, nhưng không phải vài ba người đi lẻ tẻ phân tán tùy tiện được ... Nếu như không tuân theo những quy tắc khi đi thăm dò, vậy chắc chắn chỉ có thể là thăm dò phi pháp thôi."
Chẳng lẽ đây là mục tiêu thực sự của Lão Đổng à? Nhưng đối với mục tiêu này, mấy người ngoài nghề bọn họ, nhận thức bằng không, vậy thì giúp ích gì được cơ chứ? Cảnh Bản Lỗi ngần ngừ hỏi:" Vì sao họ lại tìm tới chúng ta nhỉ?"
" Thực ra thăm dò phi pháp cũng là một loại gián điệp thương nghiệp mà thôi. Trong điện thoại Kiều có nói, số liệu thăm dò tỉ mỉ ở cấp tỉnh, có thể bán ra nước ngoài với giá trên một vạn USD. Cô ấy còn nói, đặc biệt ở nơi đất rộng người thưa như vùng đại tây bắc này, nếu như có mỏ than, mỏ dầu được thăm dò chi tiết, những số liệu ấy có thể bán mấy chục vạn USD." Cừu Địch đặt bát xuống, mây đen nghi vấn chưa tan đi, ăn cơm cũng chẳng thấy ngon nữa, hai ngày qua Bao Tiểu Tam như bị Lão Đổng chuốc thuốc mê vậy, đắc ý lắm, đã thoát ly khỏi đội ngũ ba người bọn họ rồi:
Chứ còn không ả, giờ nồi lẩu chỉ có mỗi hai người bọn buồn chán ngồi ăn với nhau. Cảnh Bảo Lỗi sau khi biết được sự thực cũng nghi ngờ trùng trùng, suy nghĩ rồi nói:" Vậy thì tức là đám Lão Đổng muốn bắt gián điệp thương nghiệp kia, cho nên mới tìm tới người trong nghề như chúng ta."
" Hẳn là như thế, Kiều nói đại tây bắc là nơi đám thăm dò phi pháp hoành hành nghiêm trọng nhất, cho tới bây giờ báo chí chỉ đưa tin về mấy sự kiện gián điệp thăm dò phi pháp mà thôi, một là do quần chúng tố cáo, hai là đội thăm dò phi pháp vào nhầm khu vực cấm của quân đội nên bị bắt ..."
" Có câu đạo cao một thước thì ma cao một trượng. Đội thăm dò phi pháp này cũng không ngừng tiến, Kiều nói thủ đoạn thông dụng của bọn chúng là sử dụng phương thức hợp tác giao lưu kinh tế, văn hóa với nội địa, khoác lên người lớp áo hợp pháp để làm việc phi pháp." Nếu không có Quản Thiên Kiều thì Cừu Địch chẳng làm sao mà ngờ được còn có loại chuyện này, không vạch trần được được lời nói dối của Lão Đổng:
" Nói một cách nghiêm túc thì chúng ta cũng là bất hợp pháp mà." Cảnh Bảo Lỗi nhỏ giọng nói:
Chứ còn sao nữa, Cừu Địch bật cười gật gù, như nhau cả thôi mà, gắp thức ăn ăn tiếp, nhưng cho vào mồm vẫn chẳng thấy mùi vị gì cả. Y luôn cảm thấy có vấn đề, nhưng khi tìm ra vấn đề vẫn thấy ngoài dự liệu, vẫn không biết phải làm thế nào. Y từng nghĩ rất đơn giản, chẳng qua là tham gia một cuộc du lịch miễn phí kiếm cái ăn cái uống, nói không chừng còn quen được với người có quyền thế, cho nên dù dọc đường chẳng phát hiện ra điều gì, ý cũng rất thoải mái.
Ai mà ngờ được cái thứ báo hại Bao Tiểu Tam đó lại nhặt được tin tức ở loại địa điểm như thế, giờ thì thực sự tiếp xúc với vấn đề rồi, Cừu Địch không thể không cẩn thận.
Cảnh Bảo Lỗi thấy Cừu Địch gắp thịt lên cho vào mồm không, còn ngậm luôn cả đũa, nói:" Sao vậy, trông cậu có vẻ lo lắng lắm."
" Cậu thấy tôi không nên lo à?" Cừu Địch hỏi ngược lại:
" Đúng thế, có gì mà phải lo chứ, chẳng qua là một đám gián điệp thương nghiệp đi thăm dò mấy con số thôi mà, đã làm chuyện phi pháp thì chắc chắn phải luôn luôn cẩn thận, trong thành phố camera khắp nơi còn tìm được, chứ ở chỗ hoang vu này, biến mất một cái lấy gì mà truy lùng ... Với lại tôi thấy thân phận chủ nhiệm Đổng không nhỏ đâu, nếu thật sự tìm được mục tiêu thì là lúc cảnh sát ra tay, tác dụng của dân nghiệp dư như chúng ta tới đây là hết rồi." Cảnh Bảo Lỗi ý tứ rõ ràng, anh em chúng ta là làm chui, đừng tham gia nhiều, đợi chia tiền là được:
" Tôi không lo đám gián điệp, tôi lo thân phận của chủ nhiệm Đổng với Đới Lan Quân, hai người đó rốt cuộc là làm cái gì cơ chứ? Không đơn giản như cậu nghĩ đâu."
" Cũng phải, nếu bảo họ là cảnh sát gì đó, tôi thấy không giống chút nào cả, cảnh sát mà gặp loại lưu manh như Bao Tiểu Tam, làm gì có cái chuyện dễ dãi với cậu ta như thế, lại còn ăn một đấm nữa."
" Đúng thế, tôi đang bực mình chuyện này đây." Cừu Địch vỗ bàn, nhất là biểu hiện tối qua của Đới Lan Quân, cô gái đó không có cảm giác cứng nhắc của cảnh sát, đến cả nhân phẩm cũng đem ra thề thốt như thật rồi lại nói dối không chớp mắt, mặc dù y chẳng ngây thơ, nhưng cô gái xinh đẹp như thế, ai cũng vô thức muốn gán lên người những đức tính tốt đẹp:" Tình huống không rõ ràng mà chúng ta lại xen vào là rất không sáng suốt, lỡ chẳng may lai lịch của họ có vấn đề thì sao?"
" Cậu hay nghĩ quá lên." Cảnh Bảo Lỗi lắc đầu:" Tam Nhi ngày nào về chẳng khoác lác là ở cục công an, vênh váo như mình là khâm sai đại thần vậy."
" Vậy thì vấn đề càng lớn, cậu nghĩ mà xem, chuyện truy lùng cao cấp như thế này, người bình thường như chúng ta can dự vào được sao? Chẳng may chuyện nghiêm trọng, dính tới cơ mật quốc gia, còn chúng ta một đám người không gốc không gác, bị người ta lừa đem ra làm tốt thí, tới lúc đó đừng nói xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, chỉ cần biết ít cơ mật, nói không chừng nửa đời còn lại chúng ta sống trong phòng tối mà khóc." Cừu Địch lần nữa phải đặt đũa xuống, càng nghĩ càng nuốt không trôi:
" Cừu Địch cậu xem phim quá nhiều rồi, làm sao nghiêm trọng tới mức đó được, cậu đừng có dọa tôi như thế chứ." Cảnh Bảo Lỗi mặt nhăn nhó, hắn không muốn tin chuyện kiểu này, nghe thật hoang đường: