Chương 44: Lòng người khó tụ dễ tán. (2)
Chương 44: Lòng người khó tụ dễ tán. (2)
" Không phải tôi nghĩ thái quá, tại chúng ta không biết cái gì cả, không thể không cẩn thận, xe của tôi chắc chắn do bọn họ giở trò nên mới bị bắt, họ tốn công như thế, sao có thể chỉ dùng chúng ta như sai vặt thôi chứ? Với họ chỉ là chuyện nhỏ, chẳng đáng bận tâm, nhưng với những người như chúng ta, đó là cơm áo gạo tiền, khi tôi và Tam Nhi đang lo thắt ruột trong đại đội cảnh sát giáo thông, nói không chừng họ còn che miệng cười hai tên ngốc."
" Cậu nói xem, nếu họ là nhân viên công vụ của cơ cấu quốc gia đang đi làm nhiệm vụ, thế nào cũng phải trang bị phương tiện, nhân viên, thiết bị đúng không? Phải có kế hoạch lịch trình đúng không? Cậu nhìn Lão Đổng đi, chẳng có gì, xe thì xe riêng, suốt chặng đường hứng lên là dừng lại ăn uống, có ai chấp hành nhiệm vụ lại thế không?"
" Còn nữa, bọn họ tiêu tiền mặt hết, không lấy hóa đơn, trả tiền cho chúng ta cũng là tiền mặt, thế là sao? Ai lại đi móc tiền riêng ra để làm chuyện công chứ? Thừa tiền quá à?"
" Lão Đổng coi Tam Nhi như báu vật, tối đa là tên vô dụng thôi, quan trọng là Đới Lan Quân, tôi đã thử rồi, cô ta chắc chắn từng ở trong quân đội, chơi quân thể quyền cực kỳ thuận tay, gần như thành bản năng luôn rồi, nếu đánh nhau chưa chắc tôi chơi nổi cô ta ... Cậu nói xem bằng đấy thứ bất thường gội lại cậu vẫn có thể ngồi ăn được à?" Cừu Địch phun ra một tràng nghi vấn như súng máy:
Cảnh Bảo Lỗi nghĩ một lúc không trả lời được câu nào hết, cầm đũa chỉ:" Bỏ đi, ăn thôi, dù sao cậu cũng không nghĩ ra mà, nặng đầu làm gì? Cùng lắm thì đường ai nấy đi, chẳng lẽ họ còn ngăn cản chúng ta hay sao?"
" Ha ha, chưa chắc đâu, chỉ sợ là lại sắp xảy ra sự cố gì khiến chúng ta không đi được ấy chứ." Cừu Địch cầm đũa lên, lần này ăn như trút giận:
Cùng lúc đó Bao Tiểu Tam đang ở phố Bắc trấn Thành Quan huyện Lâm Đàm, tòa nhà mang dòng chữ " công an nhân dân", tấm biển lớn " Cục công an".
Trong chiếc sân bê tông rộng rãi, đỗ đủ các loại xe cảnh sát, hết thảy lọt vào trong mắt Bao Tiểu Tam, làm hắn lại tái phát tâm thái đắc ý. Đúng thôi, trước kia nghe thấy tiếng còi cảnh sát là run rẩy, nhìn thấy cảnh sát là nhũn chân, đã bao giờ ngờ được lại có ngày hôm nay chứ. Anh đây ở ngay trung tâm quyền lực của cảnh sát, ngay cả chính ủy cũng phải khách khí bắt tay anh, ngay cả em gái cảnh sát tuy chẳng xinh xắn gì nhưng ngày ngày rót trà mời anh.
Khác nào thoáng cái từ ăn mày lên làm đại gia, có ai mà chẳng lâng lâng đánh mất bản thân.
Đới Lan Quân và chủ nhiệm Đổng cùng đi ra, bắt tay với lãnh đạo của cục công an, bộ dạng khách khí không nói sao cho hết, dọc đường còn nói cười tới tận khi tiễn Đới Lan Quân và Đổng Thuần Khiết lên xe. Bao Tiểu Tam lái xe không bằng lái ấy à, sợ cái đếch, đang ở cùng lãnh đạo đây này. Chiếc xe mang biển Bắc Kinh này bây giờ đi vào cục công an căn bản không ai dám hỏi, khi ra ngoài cảnh sát trông cửa còn phải đứng nghiêm kính lễ.
Xe rời khỏi sân cục công an, Đới Lan Quân đánh mắt ra hiệu với Đổng Thuần Khiết, hai người họ tựa hồ có an bài gì đó, Đổng Thuần Khiết thuận miệng nói:" Tam Nhi, thong thả thôi, cậu đỗ lại bên đường một chút, tôi và Tiểu Đới xuống xe làm chút việc, cậu về trước đi."
" Làm việc gì? Tôi làm cho anh." Bao Tiểu Tam đỗ xe bên lề đường tự mình xung phong, giọng điệu tràn trề tự tin, anh nói đi, tôi xử lý cho:
" Ha ha ha, an bài cho cậu nhiệm vụ này, nào nào, để tôi nói cho cậu biết. Có phải hai ngày qua cậu phát hiện Cừu Địch và Tiểu Cảnh có gì đó không ổn không?" Đổng Thuần Khiết dẫn dắt:
Bao Tiểu Tam nghĩ rồi gật đầu, hết sức kiêu ngạo nói:" Hâm mộ với đố kỵ ấy mà, bằng vào tính của hai thằng đó, không chịu được tôi giỏi hơn bọn chúng."
" Biết nói sao bây giờ, cậu đúng là giỏi hơn bọn họ thật mà." Đổng Thuần Khiết khẳng định trước sau đó chuyển sang xúi giục:" Có điều dù giỏi hơn cũng phải có thái độ khiêm tốn cẩn thận, hai đồng chí Cừu Địch và Tiểu Cảnh tâm tình không tốt, tư tưởng lạc hậu, đó cũng là điều lý giải được thôi, người trẻ tuổi mà, có hiếu thằng một chút cũng là chuyện tốt ... Thế này đi, cậu đi gọi bọn họ theo, buổi chiều chúng ta họp."
" Họp cái gì? Sao lại họp?"
Ài, nói chuyện với chàng trai này thực sự không phù hợp dùng cách giao lưu của tổ chức, Lão Đổng vỗ trán đổi cách nói:" Tức là gặp mặt nói chuyện ấy, bước tiếp theo phải làm sao vẫn trông cậy vào Tam Nhi cậu, nhưng không thể bỏ lại người anh em bị tụt lại phía sau, cậu nói có phải không?"
" Đúng, không thể." Bao Tiểu Tam gật đầu liên hồi:
" Được rồi, đi đi." Đổng Thuần Khiết xua tay xuống xe:
Bao Tiểu Tam đắc ý phóng xe đi tìm hai đồng chí bị tụt hậu, tới lúc này Đới Lan Quân đã nhịn suốt từ nãy tới giờ rốt cuộc phát ra tràng cười nắc nẻ, cười tới không kìm được chảy cả nước mắt. Đổng Thuần Khiết xấu hổ nói:" Nghiêm túc chút, vào thời khắc quan trọng không thể để mất lòng người. Tìm tới mấy chàng trai này chính là quyết định chính xác nhất trong cuộc đời của tôi."
Lão Đổng vừa nói vừa khuỳnh chân khệnh khạng bước đi, bộ dạng đắc ý chẳng thù gì Bao Tiểu Tam, tong túi hắn giờ có video giám sát do cục công an cung cấp rồi, tốn mất hơn ba tiếng phân biệt, rốt cuộc cũng xác định được một tấm hình mục tiêu. Chuyện không dễ dàng, camera trong huyện thành rất ít, cuối cùng cũng tóm được người lái chiếc Hồng Quang ghé thăm hiệu Bấm huyệt Ôn Châu.
" Nơi này là một trạm trung chuyển, chiếc xe kia hẳn là trạm tiếp nhận lưu động, từ nơi này đi về phía nam tới được Tần Lĩnh, phía bắc tới Nam Cương, đều là khu vực cấm thăm dò ..." Đổng Thuần Khiết tự tin trăm phần khẳng định:
" Tạm thời anh nên để ý người bên chúng ta đi, bọn họ không dễ đối phó đâu." Đới Lan Quân nhắc nhở, không phải ai cũng dễ dỗ dành như Bao Tiểu Tam, không phải ai cũng có thể mang tiền ra khoe khoang, huống hồ cô biết, chủ nhiệm Đổng cũng chẳng thể lấy ra thêm nhiều tiền hơn: " Cừu Địch đang rất nghi ngờ đấy, nếu cậu ta đi, như vậy rất phiền, chúng ta vẫn cần người, chưa nói giúp chuyện gì khác, dọc đường có họ đỡ được bao nhiêu phiền toái không đáng có rồi, đã lần nào anh đi được thoải mái thế này chưa?"