Chương 45: Lòng người khó tụ dễ tán. (3)
Chương 45: Lòng người khó tụ dễ tán. (3)
Chuyện này thực sự là khó giải quyết, mấy chàng trai đó rất đắc lực, mấy chuyện vất vả mệt nhọc đều không nề hà, đi xa như thế chẳng than phiền một câu. Tuy vừa rồi tìm được người có phần may mắn, nhưng nếu không nhờ mấy chàng trai đó tích cực không mệt mỏi tìm kiếm thì lấy đâu ra may mắn.
Giờ vì nghi ngờ khiến đội ngũ tản mác rất phiền, nhân thủ quá thiếu hụt, muốn đổi người cũng không có thời gian nữa.
Có điều Đổng Thuần Khiết giờ đang tự tin cực độ nên không quá để tâm:" Tiểu Đới, cô có nghĩ quá lên không vậy, làm sao cậu ta nhìn ra được chứ, tôi làm việc vô cùng cẩn thận đấy."
Đới Lan Quân nhấn mạnh:" Cẩn thận chỗ nào, câu chuyện của anh có cả đống sơ hở, đã thế trước sau bất nhất ... Nói cho anh biết, tên nhóc đó quỷ dị lắm, bất thình lình ra tay với tôi, tôi chặn lại một cái, động tác theo bản năng không lừa được người tinh mắt đâu."
Đổng Thuần Khiết bất ngờ lắm:" Ý cô là thân thủ cậu ta cũng được?"
" Hẳn là cũng tàm tạm, cậu ta là người lái xe liên tục nhiều nhất, chắc chắn phải là người mệt mỏi nhất, mệt thế rồi vẫn không quên dậy sớm rèn luyện, chắc chắn là thói quen được tạo thành từ lâu. Nếu không phải là biết gốc gác của cậu ta thì nhìn thế nào cũng giống người được rèn rũa trong quân đội." Đới Lân Quân khẳng định chắc nịch:
" Càng là như thế thì tôi càng không nỡ thả người đi rồi ... Để tôi nghĩ xem nào, phải nghĩ ra một câu chuyện hay mới được." Đổng Thuần Khiết cẩn thận cân nhắc, với hắn mà nói, không thiếu tư liệu để vẽ ra câu chuyện mới, chỉ thoáng cái đã lên được bộ khung rồi:" Cô nói xem, kể cho bọn họ câu chuyện thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách thì sao? Nói thế nào thì bọn họ đều là những người trẻ tuổi có nhiệt huyết, ít nhiều cũng phải mang chút chủ nghĩa ái quốc đúng không? ..."
" Cứ nói chúng ta là người do tổ chức phái đi, bí mật tìm kẻ xấu thăm dò phi pháp lãnh thổ quốc gia, cần bọn họ anh dũng hiệp trợ ... Không được, nói thăm dò phi pháp, họ sẽ hoài nghi chúng ta rốt cuộc là ai, nhưng thân phận này không thể nói ra."
" Còn cần anh phải nói tới thăm dò phi pháp à, cậu ta nhận ra mấy thiết bị đó rồi, chẳng lẽ còn không biết hay sao?" Đới Lan Quân hơi cáu, cô đã kể chuyện hôm đó như vậy rồi còn định bịa chuyện lung tung, nghĩ người ta đều là Bao Tiểu Tam à? Chính hắn mới giống Bao Tiểu Tam.
" Vậy cô nói xem phải làm sao?"
" Chuyện đã tới mức này thì chỉ còn một cách thôi, nói thật, ít nhát chúng ta đỡ hao tâm tổn trí nghĩ cách che đậy."
" Nhưng làm thế là vi phạm nguyên tắc tổ chức, hơn nữa chúng ta đều xin nghỉ bệnh để đi chuyến này, nếu để truyền ra, tôi sẽ bị xử phạt." Đổng Thuần Khiết không chịu, có vẻ còn có chuyện nào khác khiến hắn kiêng kỵ hơn:
" Nếu không tìm thấy thì coi như chưa từng xảy ra, vậy thì chẳng có chuyện gì hết. Nếu tìm thấy rồi thì còn sợ gì nữa, có ai dám truy cứu anh vì chuyện vi phạm kỷ luật, có nghĩa là cũng không sao hết." Đới Lan Quân cổ cũ, nhưng Đổng Thuần Khiết cứ do dự mãi trừ lúc hắn lên cơn nhiệt huyết ba phút ra, còn lại đều như vậy cả, cô kiên nhẫn thuyết phục:" Anh không quyết đoán ngay sẽ có rắc rối đấy, anh dùng bọn họ cũng đã là vi phạm kỷ luật rồi, anh còn ngại thêm lần nữa à?"
Hiện hai người đang ở đường chính của huyện Lâm Đàm, chuẩn bị đi đón người, xem ra có vẻ cũng không phải là người bình thường.
Đổng Thuần Khiết rên rỉ như đau răng, mãi mới hạ được quyết tâm:" Được, dù sao nợ nhiều không lo trả, chấy nhiều không sợ cắn, khó khăn lắm mới tóm được đuôi của bọn chúng, nếu không công trở về, sau này tôi hối hận tới chết."
Cuối cùng thì cũng thuyết phục được rồi, Đới Lan Quân thở phào, cô vừa nói chuyện vừa gọi điện liên hệ, không lâu sau một chiếc xe việt dã đi vào huyện thành, đón hai người họ ở bên đường rồi cùng tới khách sạn ...
Không phải là người lạ, bọn họ đều gặp rồi.
Khi nam nhân tên Lão Thu từng gặp ở nông hộ du lịch kia xuất hiện trong tầm mắt, Cừu Địch đoán, mấy ngày qua bọn họ chưa đi chắc là đợi người này.
Lão Thu mặc một bộ trang phục leo núi, đầu đội mũ du lịch, so với lần trước gặp nhau thì bộ râu lởm chởm đã được cạo nhẵn nhụi. Quan trọng nhất là bất kể Cừu Địch nhìn ở góc độ nào cũng không thấy được mắt hắn, nên khó mà phác họa ra được dáng vẻ thế nào. Khi hắn đứng đó rửa xe, cái tư thế nhìn ngó quanh quất đó, sao giống Bao Tiểu Tam khi đi ăn trộm bánh xe của người ta như thế cơ chứ.
Bao Tiểu Tam thúc giục:" Mau lên, chủ nhiệm Đổng đang đợi đấy, hai đứa mày nhớ nhé, ăn cơm mà không gọi tao."
" Dạ, dạ, anh sắp thành Bao chủ nhiệm rồi, bọn em sao dám mời anh." Cảnh Bảo Lỗi mát mẻ một câu, phát hiện Cừu Địch đứng trở ra đó với vẻ nghi hoặc, hắn tới gần hoi:" Làm sao thế?"
" Cậu nhận ra không?" Cừu Địch chỉ về phía nam tử đang lau xe:
Cảnh Bảo Lỗi "a" một tiếng, cảm thấy người này rõ ràng là gặp rồi, xong lại không nói ra được là ai, gãi đầu một lúc lại a tiếng nữa:" Đó chẳng phải ông chủ cái nông hộ du lịch đi bắt cá cho chúng ta à?"
" Hai đứa mày có bệnh rồi, sao người ta ở đây được." Bao Tiểu Tam bất kể ba bảy hai mốt đi tới, hắn là cái thằng không giữ được tâm sự trong lòng, đến sau lưng người kia "này" một tiếng, người đó vẫn như khúc gỗ căn bản không có phản ứng gì. Bao Tiểu Tam đá một phát vào mông:" Này, tôi nói chuyện với anh đấy, có nghe thấy không hả?"
Người kia từ từ đứng dậy, mắt liếc Bao Tiểu Tam một cái làm hắn bất giác nhảy về phía sau, người kia vẫn chẳng nói gì, ném miếng giẻ lau xe đi, khóa cửa xe, lên lầu.
Ánh mắt đó ... Chỉ đúng một khoảnh khắc thôi cũng khiến tim Bao Tiểu Tam tăng tốc, hắn từ nhỏ lang thang đường phố rồi, gặp rất nhiều người, nhất là mấy loại côn đồ ác ôn hung bạo, hắn học được cách nhìn mối đe dọa từ mắt người khác ... Vừa rồi hắn bị đôi mắt đó làm cho sợ hãi.
" Cậu làm sao thế, sao tự nhiên lại đứng ngây ra." Cảnh Bảo Lỗi đẩy Bao Tiểu Tam mấy cái mà không thấy hắn phản ứng gì:
" Không nhìn ra, thằng cha đó không phải người bình thường đâu, làm tao hết cả hồn." Bao Tiểu Tam còn chưa hết sợ, hạ thấp giọng thì thầm:" Ánh mắt người đó rất ác độc, nhìn khó chịu cực. Lạ, đúng là người mở nông hộ du lục mà ... Không đúng, sao hắn lại ở đây, anh Đổng mời tới à?"
Cừu Địch bợp gáy Bao Tiểu Tam một cái, không nhiều lời với hắn, cho xem tin nhắn QQ của mình:" Phát hiện của Kiều đấy ..."
Bao Tiểu Tam càng xem càng chột dạ, cuối cùng biết thân biết phận im re. Ba người tới phòng Đổng Thuần Khiết, quả nhiên người kia đứng ở cửa, mời bọn họ vào.