Chương 46: Cần gì phải hiểu đại nghĩa. (1)
Chương 46: Cần gì phải hiểu đại nghĩa. (1)
Đổng Thuần Khiết hôm nay ăn mặc rất chính thức, làm đám Cừu Địch nhớ tới lần đầu gặp ở khách sạn, không rõ định nói gì, khi mọi người đông đủ, hắn còn gọi:" Lão Thu, đóng cửa lại, anh cũng vào đây."
Phòng nhỏ, tiện nghi sơ sài, mọi người chia nhau ra ngồi xuống, không có chỗ thì ngồi giường, chỉ mình Lão Thu khoanh tay đứng dựa vào tường, như thể lúc nào cũng đang đề phòng, người thì bất động nhưng đôi mắt dưới mũ lưỡi trai lại chuyển động, mấy người Cừu Địch bị hắn nhìn làm khó chịu. Đới Lan Quân nhận ra, Bao Tiểu Tam không còn tích cực như mấy ngày qua nữa, ngồi nguyên tại chỗ không nói không rằng.
" Anh Thu, anh bỏ mũ ra đi, ánh mắt của anh làm bọn trẻ con sợ đấy." Đới Lan Quân đoán ra được nguồn cơn, cố tình nói:
Lão Thu bỏ mũ ra, để lộ mái tóc ngắn dựng đứng như đinh, hắn cười với Đới Lan Quân, nhưng mà cười còn khó coi hơn không, nửa bên trái không thay đổi gì, chỉ cơ mặt nửa bên phải cử động, quái dị vô cùng.
Nụ cười đó làm Bao Tiểu Tam ớn lạnh, rụt rè nói:" Anh cứ đội mũ lên đi, không sao cả."
Lão Thu chẳng nói gì, lại đội mũ lên. Nhưng lúc hắn bỏ mũ xuống đủ để Cừu Địch nhận ra rồi, mặt bên trái của hắn bị thương, màu da cũng khác bên kia mặt, cho nên mới có điệu cười rùng rợn như vậy.
Đổng Thuần Khiết thấy Lão Thu vừa xuất hiện một cái liền khiết cho mấy chàng trai ngoan ngoãn hẳn thì hài lòng lắm, vẫn nói:" Lão Thu, đối xử với mấy chú em đây khách khí một chút, lần này may nhờ bọn họ tìm được tin tức, nếu không tôi vẫn còn chạy khắp nơi như ruồi không đầu đấy."
Lão Thu vẫy tay qua loa, coi như đã chảo hỏi, không có biểu hiện nào khác.
Đổng Thuần Khiết hắng giọng định làm phát biểu như mọi khi thì Đới Lan Quân lấy giấy tờ ra đẩy tới, hắn nghẹn lời, lấy giấy từ mình ra rồi đưa cả cho ba chàng trai:" Tôi đảm bảo với các cậu, tôi không phải kẻ xấu, tôi cũng đảm bảo với các cậu, chúng tôi không làm việc xấu. Che giấu thân phận với mọi người cũng là do có nỗi khổ khó nói, mong các cậu thông cảm. Hôm nay phải đi trong đêm rồi, tôi hi vọng có thể thông qua làm quen lại, tiêu trừ hoài nghi."
Bao Tiểu Tam nóng ruột lấy giấy tờ xem đầu tiên, nhưng vừa xem đã như cầm phải than nóng đẩy cho Cảnh Bảo Lỗi, xem kỹ cũng chẳng giám, chỉ cần nhìn dấu quốc huy trịnh trọng, biết ngay là cơ quan cấp quốc gia, ba chữ cục an ninh nữa đủ làm người ta tim đập chân run rồi. Đới Lan Quân phát hiện, Cừu Địch có vẻ như đã mất đi sự tò mò, chẳng tỏ ra quan tâm tới thân phận của họ nữa, cô cố gắng làm sôi động bầu không khí:" Lần này vô cùng cám ơn sự nỗ lực của mọi người, tôi thực sự hi vọng chặng đường tiếp theo có sự đồng hành của mọi người."
Cảnh Bảo Lỗi xem xong mặt mày nghiêm trang đưa cho Cừu Địch, Cừu Địch lại chẳng mấy phản ứng, xem lướt qua rồi trả về, gương mặt trước và sau vẫn vậy.
" Có thể các anh đã biết rồi, đúng như thế, chúng tôi đang tìm gián điệp, có lẽ là không chỉ có một người. Vừa rồi chúng tôi ở cục công an, từ camera giám sát đã thu thập được đăng trưng gương mặt, người này khả năng chỉ là một lái xe hoặc là dẫn đường, chuyện chúng ta phải làm rất nhiều."
Đới Lan Quân nhận lấy giấy tờ từ Cừu Địch, ánh mắt nhìn y rất có thâm ý, đó là trông đợi, kỳ vọng, đại đa số người khác giới đón nhận ánh mắt này của cô đều tinh thần phấn chấn hơn hẳn, chỉ tiếc Cừu Địch lại khác, y căn bản là không hứng thú.
Đổng Thuần Khiết có vẻ cũng nhận ra thái độ không mấy nhiệt tình của Cừu Địch, gật đầu với Đới Lan Quân, đồng ý để cô tiết lộ nhiều hơn.
" Vậy chúng ta bắt đầu từ một vụ án nhé, khả năng các anh không quan tâm lắm tới chuyện này đâu, tám năm trước một người Hoa quốc tịch Mỹ bị tòa an nhân dân trung cấp Bắc Kinh phán tám năm tù. Trước khi bị bắt người này là giám đốc công ty Năng lượng Mỹ HIS khu vực đông bắc Á. Tội hắn phạm vào là đem tọa độ của hơn ba vạn giếng dầu của nước ta, cùng số liệu kết cấu tầng nham thạch, bán cho một công ty tư vấn ở nước ngoài, thu lợi phi pháp hơn 20. 000 USD."
Đây mới gọi là gián điệp thực sự chứ, mấy người mới ngây như gà gỗ rồi, cái gì mà người Hoa quốc tịch Mỹ, tọa độ ba vạn giếng dấu, nó cách quá xa cuộc sống kiếm ăn từng ngày của bọn họ. Bao Tiểu Tham ngưỡng mỗ thì thầm:" Oa, đáng tiền nhỉ?"
Cảnh Bảo Lỗi im re, chắc vẫn còn sợ thân phận mấy người kia, càng sợ tình tiết ẩn phía sau vụ án, không biết kinh tâm động phách cỡ nào.
Trong phòng im phăng phắc, hoàn toàn không khơi lên được căm phẫn của mấy chàng trai trước sự nhòm ngó của thế lực nước ngoài, Đổng Thuần Khiết mớm lời:" Các cậu thấy sự việc này thế nào?"
" À, phẫn nộ, vô cùng phẫn nộ." Cảnh Bảo Lỗi nắm tay nói to, rõ ràng là hơi kịch:
" Đúng thế, phẫn nộ là chính xác." Đới Lan Quân khẳng định trước rồi nói:" Mọi người cứ thử tưởng tượng xem, nếu như vào thời chiến, tọa độ chính xác đó được nhập vào tên lựa đạn đạo thì sẽ gây hậu quả gì? Chắc chắn sẽ là một thảm họa, có thể khiến trong chớp mắt huyết mạch kinh tế của nước ta sẽ sụp đổ."
" Tôi hoàn toàn không phải đang nói lời đe dọa, không cần nói quá xa, trước khi quân Nhật xâm lược nước ta đã phái lượng lớn gián điệp, để chuẩn bị cho chiến tranh. Gần đây hơn thì cuộc chiến Iran-Iraq và Afghanistan, giám điệp Mỹ đã vẽ bản đồ chính xác tới cả những lối mòn không tên, dùng máy vi tính tạo ra bản đồ mô phỏng chiến tranh."
" Nước ta không phải nói nữa, trước giờ luôn là mục tiêu chủ yếu của phương Tây, các con số địa chất vì thăm dò phi pháp mà thất thoát rất nhiều. Trước kia chỉ là những gián điệp đơn lẻ xâm nhập, hiện chúng đã phát triển thành lấy cớ giao lưu hợp tác kinh tế, học thuật để thăm dò phi pháp. Đây là ẩn họa lớn với an ninh quốc gia."
Mặc dù Đới Lan Quân đã cố gắng nói thật thẳng thắn, ngữ khí nhấn mạnh, có điều làm cô thất vọng, ba chàng trai kia chẳng có thêm chút tinh thần nào, chẳng có chút phản ứng nào, người thì dửng dưng, người thì ngơ ngác, tựa hồ nghe chuyện chẳng liên quan gì tới mình, trong lòng chẳng có quốc, cũng chẳng có gia.