Chương 47: Cần gì phải hiểu đại nghĩa. (2)
Chương 47: Cần gì phải hiểu đại nghĩa. (2)
" Nhất định các anh đang thắc mắc vì sao chúng tôi lại tìm tới các anh mà không huy động lực lượng cảnh sát, quân đội truy tìm những tên gián điệp này đúng không?"
" Vậy để tôi nói thế này, hiện giờ nước ta ở Hoa Bắc, Đông Bắc, Tây Bắc trừ quân cảng, căn cứ, mỏ dầu còn có lượng lớn đất công nghiệp, đập nước, hạ tầng đều thành mục tiêu sưu tập tình báo của gián điệp nước ngoài. Đối với một cơ cấu mà nói, dù năng lực lớn đến mấy cũng không thể dự báo trước được, vào thời điểm nào, địa phương nào, xuất hiện gián điệp với thân phận gì."
" Liên tục nhiều năm chúng tôi đã thử nghiệm, năm đầu chúng tôi tổ chức cơ cấu liên thông, toàn lực đề phòng, hiệu quả cực thấp. Năm thứ hai chúng tôi chuyện sang đề phòng có tính định hướng đối với một số nơi trọng yếu, hiệu quả cũng không rõ ràng."
" Đại đa số gián điệp thăm dò phi pháp giống như bóng ma, rất khó nắm bắt, bọn chúng có thể xuất hiện với tư cách là người du lịch bình thường, khả năng là một nhà khoa học, thậm chí khả năng ngay cả người bên cạnh chúng tôi cũng có thể bị mua chuộc. Lưới trời lồng lộng, sơ hở là khó tránh, năm nay tư tưởng chỉ đạo của tổng bộ là đào sâu tìm kỹ, lộ ra liền đả kích. Chúng tôi thông qua phân tích cố cảnh gián điệp, có một bộ phận lớn đường tiết lộ bí mật là các loại đơn vị ngụy trang thành cơ cấu thương nghiệp, người tiếp xúc nhiều nhất là nghề mà các anh quen thuộc, gián điệp thương mại."
" Do đó chúng tôi chúng tôi nghĩ tới phương thức dùng gián điệp khống chế gián điệp, đặc điểm chung của những kẻ này là vì lợi bất chấp. Các anh hiểu phương thức làm việc của bọn chúng hơn chúng tôi, hành trình từ thủ đô tới đây, các anh đã chứng minh phương thức bản thân là đúng đắn."
Đới Lan Quân không tiếc lời tán dương ba chàng trai, nhưng điều cô không nói là, đại bộ phận vụ án gián điệp là vô ý bị lộ, hoặc quần chúng tố cáo, kết quả là gây ra những sự kiện mang tính quốc tế. So ra, việc chủ động, có mục tiêu, truy bắt có dự tính đối với gián điệp thăm dò phi pháp, đối với họ mà nói, cũng là lần đầu thử nghiêm là thôi.
Làm cô thất vọng là, nói tới khô cả cổ rồi mà vẫn không có phản ứng gì.
Đổng Thuần Khiết xoa tay liên hồi, không ngồi yên được nữa, hắn thực sự lo lắng cho ba chàng trai trước mắt, mặc dù cũng biết ba người bọn họ chỉ quan tâm tới tiền trong túi, nhưng ít nhất phải có chút tinh thần quốc gia dân tộc chứ? Nghe thấy đất nước gặp nguy cơ vậy mà trừ chớp mắt ra thì chẳng có phản ứng gì là sao?
" Tam Nhi, cậu có suy nghĩ gì không?" Đổng Thuần Khiết điểm danh hỏi, bắt đầu từ anh chàng đơn giản nhất tìm chỗ đột phá:
" Hả? Hỏi tôi sao?" Bao Tiểu Tam chỉ bản thân, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nói:" Tôi không hiểu lắm, nhưng nếu là đi bắt gián điệp thì có khó gì đâu?"
" Không khó à?" Giọng Đới Lan Quân cao lên, anh chàng này có hiểu đúng vấn đề không vậy:
Bao Tiểu Tam gật đầu:" Chắc chị không biết rồi, chúng tôi chuyên môn bắt gián điệp đấy, ở trấn Truân Binh tóm được một đôi, ở trấn Lâm Hải cũng tìm ra một già một trẻ, chẳng qua là người mà thôi, hai tay hai chân, làm gì phức tạp như cô nói."
Đới Lan Quân vừa định nói đó là chuyện khác nhau thì Đổng Thuần Khiết vỗ tay nói lớn:" Nhìn đi, tôi đã nói là tìm đúng người rồi mà. Xem ra phải trao trọng trách cho cậu rồi Tam Nhi."
" Không hề gì, cứ giao hết cho tôi." Bao Tiểu Tam vỗ ngực nhận ngay:
Có tiếng cười, phát ra từ Lão Thu đang đứng dựa vào tường, Bao Tiểu Tam theo bản năng quay đầu nhìn, phát hiện Cảnh Bảo Lỗi và Cừu Địch đều im lặng, hắn liền hiểu ra không xong rồi, dè dặt hỏi Đới Lan Quân:" Có phải là khó lắm không?"
" Nếu không thử chỉ bằng tưởng tượng thôi thì việc gì cũng khó." Đới Lan Quân trả lời một cách mơ hồ, cô chuyển đề tài:" Ví dụ như chúng ta vậy, mười mấy ngày qua gần như không thấy hi vọng gì cả, sắp từ bỏ rồi, kết quả vô tình cậu đã trúng thưởng ... Thành phần vận may rất quan trọng, nhưng kể cả là vận may cũng thuộc về người có chuẩn bị, dám đi làm. Nếu ngồi yên một chỗ không làm gì cả thì vận may không bao giờ tới ... Tam Nhi, cậu thấy tôi nói có đúng không?"
" Đúng thế." Bao Tiểu Tam hớn hở phụ họa, hôm đó anh đây không đi tìm gái chỉ ngồi thở ngắn than dài thì lấy đâu ra chiến quả:
"Được rồi, tôi cũng không nói dông dài nữa, trước đó phải che giấu mọi người vì thân phận của chúng tôi đặc thù, mong mọi người tha thứ ... Tôi hi vọng tiếp theo đây, chúng ta giống như mới quen nhau, giống như mới lên đường, đây là Ninh Tri Thu, anh ấy sẽ đi cùng với chúng ta." Đới Lan Quân giới thiệu người mới:
Nói vậy thì thân phận của Ninh Tru Thu cũng là người cục an ninh rồi.
Đó là xuất thân được dân gian gán cho vô số sắc thái thần bí, khiến bất kỳ ai lần đầu tiếp xúc cúng phải khiếp sợ, mồ hôi cũng chẳng dám chảy ra.
Chấn kinh nhất là Bao Tiểu Tam, nhưng phản ứng của hắn hoàn toàn khác hai người bạn, mắt nhìn Lão Đổng một cách cuồng nhiệt, hâm mộ cái thân phận hô một cái muôn người theo, có thể tùy ý ra vào bất kỳ đâu này. Cảnh Bảo Lỗi thì hình như còn chưa tiêu hóa hết được tin tức bất ngờ này, hắn len lén nhìn Đới Lan Quân và Đổng Thuần Khiết, thi thoảng ngọ nguậy bất an vì Lão Thu khiến người ta sợ hãi kia đằng sau. Chỉ có Cừu Địch hai tay đan vào nhau lặng lẽ ngồi đó, mắt nhìn vào khoảng không trước mặt, chẳng biết suy nghĩ gì.
Chắc chắn là tâm kết trong lòng chưa được cởi bỏ, Đới Lan Quân đánh mắt cho chủ nhiệm Đổng, ý bảo tới hắn lên tiếng rồi. Đổng Thuần Khiết hắn giọng mấy cái, vẫn cứ chuyên chọn quả hồng mềm nhất để bóp, hỏi Bao Tiểu Tam:" Tam Nhi, cậu có tiền án, có điều không quan trọng, toàn là xử phạt quản lý trị an. Có điều mang vết bẩn này trong lý lịch cũng không phải là chuyện tốt, nếu như cậu muốn xóa bỏ nó, chúng tôi có thể làm được dễ dàng."
Hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu đó mang theo uy nghiêm của người cầm quyền, không cần hoài nghi.
" Cám ơn anh Đổng, thực ra cũng không sao hết, tôi làm việc vớ vẩn kiếm tiền, chẳng có nghề nghiệp chính thức, trước giờ không ảnh hưởng gì cả."
" Sai, con người thế nào cũng phải có lý tưởng và hoài bão, sau khi về thủ đô tới tìm tôi, tôi an bài cho cậu một công việc đàng hoàng. Nếu không sau này cậu lấy vợ cũng khó."
Đổng Thuần Khiết vô tình nói trúng lý tưởng của Bao Tiểu Tam rồi, Bao Tiểu Tam hí hửng đồng ý ngay, tên này càng lúc càng si mê việc làm chân chó cho người ta rồi.