Chương 48: Cần gì phải hiểu đại nghĩa. (3)
Chương 48: Cần gì phải hiểu đại nghĩa. (3)
Ánh mắt Đổng Thuần Khiết nhìn sang Cảnh Bảo Lỗi, Cảnh Bảo Lỗi xua tay:" Tôi không có tiền án nào cả, anh đừng nhìn tôi."
" Nhưng cậu có bí mật." Đổng Thuần Khiết thả một câu đơn giản:
Cảnh Bảo Lỗi cứng họng tức thì, mắt vẫn ánh lên chút nghi ngờ.
" Mặc dù tôi thích ba hoa, nhưng có vài chuyện chẳng cần ba hoa làm gì, thương vụ Cáp Mạn không tra ra được xuất thân của cậu nhưng cậu nghĩ có thể làm khó được chúng tôi à? ... Nhìn dáng vẻ cậu có vẻ không tin tôi nhỉ, tôi cũng không tin, trông cậu vậy mà một thời tung hoành Ma Cao, oanh động không nhỏ." Đổng Thuần Khiết nhắc qua loa một câu, nhưng đủ chí mạng:
Ma Cao là nơi thế nào? Chắc chắn người trong nước vừa nghe tới là nghĩ đến ngay những sòng bài xa hoa, những cuộc ăn chơi chác táng, cô gái xinh đẹp bao quanh. Thực ra đám Cừu Địch đều có nghi ngờ này rồi, bọn họ đều đoán Cảnh Bảo Lỗi trước kia ít nhất phải là một tên thiếu gia phú nhị đại, lời của Đổng Thuần Khiết xác thực điều đó.
Cảnh Bảo Lỗi mặt biến sắc, vội vàng giơ tay ra ngăn lại:" Anh Đổng, chuyện xấu trước kia đừng nhắc tới nữa."
" Sai, một người từng ngông nghênh tới mức độ nào cũng chẳng là cái gì hết, đáng nể là khi hắn ngã rồi vẫn có thể đứng dậy, dựa vào sức mình để đứng dậy thì còn đáng nể hơn nữa. Điểm này cậu làm tôi rất khâm phục." Đổng Thuần Khiết nhìn Cảnh Bảo Lỗi bằng ánh mắt khích lệ:
Cảnh Bảo Lỗi cười ngượng ngập, giọng lí nhí như muỗi kêu:" Cám ơn, anh không cần cố kỵ tôi, dù sao đã đi tới đây rồi, chẳng lẽ còn có thể quay về hay sao?"
" Yên tâm đi, cho dù có về thì tôi cũng phải để các cậu trở về trong vinh quang vẻ vang. Đối với chúng tôi mà nói thì đúng là rất khó, những gián điệp thương nghiệp này chỗ nào cũng có, chúng len lỏi khắp nơi làm người ta đau đầu. Với các cậu thì khác, hiện giờ bọn chúng làm gì, các cậu đều biết, nhưng chúng lại không hề biết gì về sự tồn tại của các cậu." Đổng Thuần Khiết cố gắng moi móc ra ưu điểm của bọn họ:
" Tôi sẽ tận lực, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, chúng tôi đúng là bắt được gián điệp thương nghiệp, có điều có thành phận vận may trong đó." Cảnh Bảo Lỗi khiêm tốn nói, có điều thái độ rõ ràng là sẵn lòng đi theo người ta rồi:
Xong, liên tục hạ được hai người, Đới Lan Quân cũng phải bội phục chủ nhiệm Đổng, nói gì thì nói, cái miệng của Lão Đổng đúng là lợi hại, bất kể là dùng để ăn hay để nói đều rất có trình độ. Nhưng khó ở anh chàng thứ ba kìa, không biết phải lấy gì ra để thuyết phục đây.
Đổng Thuần Khiết quay sang nhìn Cừu Địch, nói rất trịnh trọng:" Cừu Địch này!"
Cừu Địch đã đợi sẵn:" Tôi nghe anh nói đây."
" Bây giờ cậu định thế nào, chẳng lẽ lại bỏ dở giữa chừng như thế này à?" Đổng Thuần Khiết thở dài, tựa hồ nuối tiếc thay cho y:
" Chẳng lẽ không được, chỉ vì mấy vạn đồng mà bán mạng thì không đáng." Có vẻ chuyện Đổng Thuần Khiết thuyết phục được hai người bạn không làm Cừu Địch may mảy dao động, ngược lại còn khiến y có chút phản cảm:" Anh mặc quan phục, việc anh làm thuộc trách nhiệm của anh, với anh nói xông pha nguy hiểm đó là sứ mệnh vinh quang, với chúng tôi mà nói là gì? Hành vi ngu xuẩn không tự lượng sức."
Đúng là khúc xương khó gặm đây, đây là loại có tính tự chủ cực cao, khó bị người bên ngoài tác động, Đổng Thuần Khiết vỗ đùi không vui:" Không thể nói thế được, cậu hay dở gì cũng là Đảng viên, tôi tưởng rằng trong ba người thì cậu có giác ngộ cao nhất, không cần tôi phải thuyết phục ấy chứ."
" Tôi có giác ngộ rất cao, nếu không giác ngộ, không có hi sinh cống hiến, một thằng bé nhà quê như tôi anh nghĩ dựa vào cái gì mà tôi thành Đảng viên sớm như vậy, hẳn anh tra ra được rồi." Cừu Địch ngồi thẳng lưng đáp, như không thấy mình làm chuyện gì phải hổ thẹn:" Có điều anh đừng lấy tổ chức ra nói chuyện với tôi, tôi đã tốt nghiệp được mấy năm rồi, và tới giờ tôi vẫn không thấy tổ chức của mình ở nơi nào. Tôi mang theo một đống giấy tờ chứng minh, đi từ tỉnh thành xuống huyện thành quê tôi, đều không có nơi nào nhận tôi vào."
" Mấy năm qua tôi đều tự lo cho mình, ngày ngày thức khuya dậy sớm, va vấp gập ghềnh, hôm nay bị lừa, ngày mai bị người ta hại. Trừ bản thân chúng tôi ra, có ai quan tâm không?"
" Chúng ta đổi vị trí để suy nghĩ xem nhé, nếu đổi lại là các anh, ngày ngày kiếm sống như chúng tôi, sống hôm nay lo bữa mai. Thế rồi khi đang ngồi ngoài đường lo âu hôm nay không bán hết hàng phải làm sao thì đột nhiên một ngày tổ chức triệu tập, bảo anh đi cứu nhân dân, cứu thế giới, anh sẽ có cảm thụ gì?"
Câu hỏi này không dễ trả lời, hơn nữa người thân ở trong thể chế không thể nào cảm thụ được. Giờ thì Đới Lan Quân biết nguồn cơn căm thế hận tục của Cừu Địch từ đâu ra rồi, vì nhiệt huyết liên tục bị bào mòn, cho nên mới dần dần trở nên lãnh đạm. Giống như rất nhiều gián điệp trên mạng, bọn họ đều là tinh anh trong lĩnh vực của mình, bọn họ bán tin tình báo, thậm chí bán đứng cả quốc gia, chính vì khoái cảm báo thù vì bị xã hội xem thường, bị gạt sang lề cuộc sống.
Ẩn dưới vẻ ngoài luôn bình thản kia là ngọn lửa âm ỉ cháy, đây là một thành phần nguy hiểm.
Nghĩ lại chuyện Cừu Địch từng làm, kỳ thực y đã làm những chuyện báo thù xã hội có khi chính bản thân không ý thức được, như những món đồ rất quá đáng bán cho đám học sinh.
Đới Lan Quân đưa ra phán đoán như thế, nến như để cơ cấu thẩm tra chính trị nghe được những lời này của Cừu Địch sẽ đưa thẳng y vào danh sách đen.
Lão Đổng gặp khó rồi, bắt đầu vắt óc tìm cách đối phó:" Tôi đã xem qua lý lịch của cậu, cha cậu là anh hùng trong chiến tranh Việt Nam, vậy cậu càng phải hiểu hơn ai hết thế nào là ái quốc chứ?"
Không ngờ vừa nói tới anh hùng chiến tranh, sắc mặt Bao Tiểu Tam, Cảnh Bảo Lỗi đều trở nên hết sức quái lạ, đây là đề tài bọn họ chưa từng nhắc tới từ sau cái buổi tối đó, nhưng hiển nhiên luôn là cái gai trong lòng bọn họ.
Có điều bọn họ biết, nhắc tới chuyện này với Cừu Địch là hỏng rồi.
(*) Bảo sao tác giả đặt tên NVC là Cừu Địch cũng là thù địch, tên truyện về sau cũng đổi thành Cừu Địch.