Chương 49: Cần gì phải hiểu đại nghĩa. (4)
Chương 49: Cần gì phải hiểu đại nghĩa. (4)
Giọng Cừu Địch thoáng cái trở nên cay nghiệt rõ ràng, nếu lúc nãy chỉ là mỉa mai, bây giờ đã lên tới mức bất mãn:" Ha ha ha, anh sai rồi, cha tôi kể cho tôi về chiến tranh khác lắm, ông ấy nói trước khi lên chiến trường chẳng biết gì về chiến tranh, chỉ là chàng trai nông thôn mười mấy tuổi đầu chưa ra khỏi huyện. Ông ấy ngây thơ tới mức thậm chí chẳng tin khẩu súng bé tẹo giết được người, ông ấy tham gia chiến đấu kỳ thực mong chờ tương lai được an bài công tác, có được hộ khẩu thành phố mà thôi, không phải vì tinh thần ái quốc như anh nghĩ đâu."
" Vì cha tôi, nên từ nhỏ tôi đã rất thích quân đôi, thích cậu chuyện về chiến tranh, mơ ước lơn lên nhập ngũ, phục vụ tổ quốc, nhưng lạ là cha tôi không bao giờ kể cho tôi về chiến tranh, mỗi lần tôi hỏi tới, ông ấy luôn cười cho qua, tôi chỉ biết qua phim ảnh. Cho tới gần đây, có lẽ ông ấy thấy tôi lớn rồi, có thể tiếp nhận được sự thực rồi mới kể cho tôi biết chiến tranh thực sự là gì, hóa ra nó chẳng hề oai hùng như phim ảnh, tôi nghe cha tôi kể chỉ thấy sợ hãi, đẫm máu và thú tính."
" Đúng, cha tôi là anh hùng, từ khi giải ngũ tới nay cha tôi đã ở trên núi 30 năm nay rồi, tôi không biết còn ai nhớ tới một anh hùng cô độc giữ núi rừng không? Không nói cha tôi nữa, ông ấy có thể không phải là anh hùng trong chiến tranh, ba mươi năm qua chuyện ông ấy làm đích thực là anh hùng, ông ấy không đòi hỏi gì ở quốc gia cả, tôi không có tư cách gì thay cha tôi bất mãn."
" Song có một việc thế này, cha tôi có một chiến hữu cũng tham chiến ở Việt Nam, khi hi sinh thi thể cũng không tìm hết, chỉ có đúng một cái tên ở nghĩa trang thôi. Tận mười chín năm sau mẹ chú ấy mới tới thăm con trai, anh có biết vì sao không? Nghèo ... Nghèo tới mức tiền lộ phí cũng không đủ ..."
Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam đều có chút sợ hãi, kéo áo Cừu Địch. Lời Cừu Địch vừa mới chỉ là một phần nhỏ trong câu chuyện chấn động mà Cừu Thiên Quân kể, nếu y kích động nói ra, không khéo chú Cừu cũng bị đưa đi thẩm vấn.
Bọn họ nghe còn mất một thời gian mới bình thường lại, người ngoài sợ không tiếp nhận được đâu.
" Tôi lý giải được tâm tình của cậu, nhưng tôi không tán đồng quan điểm của cậu. Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách, tới lúc nguy nan mà không ai dám đứng ra, vậy thì cái quốc gia này, cái dân tộc này hết cứu rồi. Tôi dám nói, nếu lần nữa có chiến tranh, cha cậu sẽ đích thân đưa cậu lên chiến trường." Đổng Thuần Khiết cũng bắt đầu trở nên quá khích:
" Có lẽ là như thế, nên trừ cha tôi ra, không ai có quyền bảo tôi làm gì hay bình xét hành động của tôi." Cừu Địch đối đáp thẳng thừng, nói xong đứng dậy bỏ đi, khi qua chỗ Lão Thu đứng, y và Lão Thu mặt đối mặt chốc lát, Lão Thu nhường đường:
" Chuyện này là sao, sao lại thành ra như thế được chứ?" Đổng Thuần Khiết bực bội vô cùng, bây giờ chuyện giữ được Cừu Địch hay không không chỉ là thiếu đủ nhân thủ nữa, mà thăng cấp lên thành liên quan tới tầm tư tưởng rồi, hắn cho Cừu Địch thấy y đã sai rồi:" Các cậu đi khuyên Cừu Địch đi, chúng ta không thể bỏ cậu ấy lại được."
" Không khuyên được đâu, thằng đó bướng hơn lừa." Bao Tiểu Tam không dám xung phong nữa, lôi thằng đó về, nó đang điên lỡ bung bét hết chuyện của chú Cừu thì sao:
" Thực sự không khuyên được đâu." Đến Cảnh Bảo Lỗi cũng bị lời Cừu Địch tác động, không phải sao năm xưa chú Cừu cũng vì lời hứa được phân phối việc làm mà lên chiến trường à, nghĩ lại thì bọn họ bây giờ khác gì đâu, Đổng Thuần Khiết cũng vừa lấy công việc tốt ra dụ Bao Tiểu Tam không biết gì đó thôi:" Kỳ thực tới cả tôi cũng không muốn đi nữa."
Hỏng, hỏng, sao lại phản hết thế này, Đổng Thuần Khiết nóng nảy:" Cái thằng nhãi này, tôi có bạc đãi gì cậu không?"
Cảnh Bảo Lỗi không bị chiêu bài tình cảm của hắn lừa nữa:" Anh có biết chúng tôi ở trấn Truân Binh cuối cùng có được hợp đồng bao nhiêu không? 300 vạn."
Đổng Thuần Khiết bí rồi, hiểu ý hắn nói gì, đem so ra số tiền ăn ở dọc đường với tiền lương anh hứa trả còn chưa là gì, nếu không nể mặt chúng tôi không đi theo anh lâu vậy, hắn xoa xoa tay:" Nói tới tiền tổn thương tình cảm, là người thì phải có chút lý tưởng, hoài bão chứ, không thể chỉ biết tới tiền được. Cho các cậu biết, chuyện này có manh mối rồi, nếu thành công về thủ đô tôi an bài công tác cho các cậu, không tốt một đồng."
" À, vậy thì không bàn tới tiền nữa, chúng ta bàn tới tình cảm đi." Giọng điệu Cảnh Bảo Lỗi trở nên quái dị thấy rõ, không giống chàng trai hiền lành thường ngày nữa:
Đổng Thuần Khiết chịu chết rồi, không rõ làm sao chuyện đảo lộn hết cả như thế, quay đầu nhìn Đới Lan Quân dò hỏi xem cô còn cách nào không, nếu không e là cả hai người này cũng không giữ nổi thì chuyến đi hỏng mất.
Vấn đề nguyên nhân là gì đây? Đới Lan Quân chỉ ngoài cửa hỏi Cảnh Bảo Lỗi:" Cậu nói xem, chuyện này là sao, có yêu cầu gì, chúng ta có thể bàn bạc được cơ mà."
" Không bàn bạc được đâu, cậu ấy hoài nghi các cô có dụng tâm bất chính ... Không phải tôi nói nhé, dù sao thì tôi cũng đánh cược một phen, vì giấy tờ của các cô, vì lời hứa của chủ nhiệm Đổng, tôi tham gia ván cược này." Cảnh Bảo Lỗi không phối hợp còn mỉa mai:" Nếu lòng tin tôi đặt sai chỗ là lỗi của tôi, chẳng trách được ai hết."
Bao Tiểu Tam gật đầu, hắn không nghĩ nhiều lắm, hơn nữa thực sự thấy Lão Đổng không tệ.
Đới Lan Quân nghe mà muốn đau dạ dày, buông tiếng thở dài:" Xem ra hô sói tới quá nhiều, không thể nào tin tưởng nhau được nữa, hay là chỉ mấy người chúng ta đi thôi."
" Chẳng sao cả." Đổng Thuần Khiết cũng tức giận rồi:" Thiếu đồ tể chẳng lẽ phải ăn lợn cả lông, không có mợ thì chợ vẫn đông, chuẩn bị đi, mai chúng ta xuất phát."
Ninh Tri Thu từ đầu tới cuối không nói gì đột nhiên lên tiếng:" Hình như mọi người hiểu lầm điều gì đó thì phải, tôi thấy Cừu Địch cũng không hề nói là không đi mà."