Chương 50: Có phải cố ý gây sự. (1)
Chương 50: Có phải cố ý gây sự. (1)
Đổng Thuần Khiết ngớ người không hiểu gì hết:" Anh nói cái gì vậy, anh bảo đã như thế rồi mà thằng nhãi ấy vẫn còn theo chúng ta à?"
" Ai bảo từ đầu anh lừa cậu ta chứ, sao có thể trách cậu ta tức giận, loại người này cố chấp lắm, lừa cậu ta một lần là cậu ta không tin nữa đâu." Lão Thu khịt mũi:
Cảnh Bảo Lỗi thấy Lão Thu có vẻ nói đúng, chuyện này hình như là thật, Tạ Kỷ Phong một lần bỏ rơi bọn họ ở trấn Truân Binh, sau này dù ngon ngọt bao nhiêu, Cừu Địch cũng không tin nữa.
Đổng Thuần Khiết trợn mắt lên:" Anh nói thế bằng như không nói, chúng tôi lừa rồi, nhưng anh cũng biết mà, thân phận này của chúng tôi đâu tùy tiện nói thẳng ra được, nếu nói thẳng e mấy chú em này ngay từ đầu đã không chịu lên xe ..."
Đới Lan Quân chặn ngay lười lải nhải của Lão Đổng:" Lão Thu, anh bảo Cừu Địch không nói không đi là sao?"
" Thì tức là cậu ta sẽ đi theo chứ sao." Lão Thu ngược hẳn với Lão Đổng, kiệm lời khiến người ta phát bực:
" Có khả năng đó sao?" Đới Lan Quân không tin, vừa rồi hai bên quyết liệt như thế:
" Tôi có chút đồng cảm với cậu ta ... Cô nghĩ đi, cậu ta mất lý tưởng, mất hoài bão, mất cả tổ chức rồi, còn gì nữa nào ... Còn hai cái thứ này, à hai người anh em này thôi. Cậu ta không tin tưởng các cô sẽ càng không để huynh đệ của mình bị hại." Lão Thu bổ xung:" Ấy là tôi nghĩ thế, chứ nếu cậu ta là loại người chỉ biết nghĩ tới mình, vậy thì giữ lại cũng không có giá trị gì đâu. Còn không báo cậu ta biết lúc nào đi là được, không cần phiền hà."
Cảnh Bảo Lỗ và Bao Tiểu Tam nghe thế không hề bất ngờ chút nào.
Đổng Thuần Khiết nhức đầu, chuyện chẳng hề đi theo ý thế này, rõ ràng đang có tiến triển thuận lợi, không hiểu sao lại tệ đi như thế:" Hôm này làm sao vậy, mọi người đều uống nhầm thuốc à?"
" Anh làm quan viên cả đời, không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc, chẳng bao giờ hiểu được cuộc sống vật lộn sinh tồn của chúng tôi đâu ... Còn nữa, Lão Đổng, anh ngàn vạn lần đừng lấy mấy lời đường đường đại nghĩa của anh ra dạy bảo người khác, nhìn khó chịu lắm." Lão Thu nói không nể mặt chút nào, dứt lời mở cửa bỏ đi:
Đổng Thuần Khiết tức lắm nhưng chẳng lẽ gọi người ta lại cãi nhau, còn Đới Lan Quân thầm gật gù, nhìn lãnh đạo bụng phệ tai to mặt lớn đi dạy bảo đại nghĩa cho bách tính đói ăn, thực sự là không cách nào phấn lòng người được.
Cuộc gặp mặt kết thúc chẳng vui vẻ gì, ai nấy về phòng thu dọn hành trang.
Bao Tiểu Tam lấy chân đá sầm sầm cửa phòng Cừu Địch, rống lên:" Cừu Địch, đi thôi, tới lúc này rồi mà mày còn định bỏ lại bọn tao sao?"
Cảnh Bảo Lỗ cũng gọi:" Đi thôi, Cừu Địch, kiếm được chút nào hay chút đấy mà, quan tâm làm gì nhiều, tôi đợi cậu năm phút, không xuống là bọn tôi đi đấy."
Một lúc sau hai chiếc xe khởi động, Bao Tiểu Tam giở trò xúi Lão Thu nổ máy to vào, trong sân tiếng động cơ nổ ầm ầm. Trong tâm trạng thấp thỏm của Đổng Thuần Khiết và Đới Lan Quân, quả nhiên như Lão Thu dự liệu, Cừu Địch đeo ba lô, mặt rất bực tức đi xuống lầu, không lên chiếc Buick mà lên chiếc việt dã do Lão Thu lái.
Hai chiếc xe lại bước lên cuộc hành trình mới.
Lộ trình đi đường mỗi ngày một tăng thêm, càng đi về phía tây càng hoang vu, sắc vàng thay cho màu xanh, cát bụi thay cho cây cỏ, hai chiếc xe cuốn theo bụi mù màu vàng đi trên con đường cô độc, không biết điểm cuối ở đâu.
Hôm đó bọ họ tiến vào địa phận huyện Điệt Bộ, khẩu âm mỗi lúc một xa lạ, căn bản là không hi vọng hiểu được người đương địa nói gì, muốn tìm một người phiên dịch cũng khó khăn. Cho dù Lão Đổng mang theo bản đồ điện tử chi tiết vẫn chẳng biết đường nào mà lần, cùng là người lần đầu tiên tới nơi này, địa danh thôi đã khiến người ta đọc tới méo miệng Cách Cát, Lục Trúc, Mộc Nhĩ, Lộc Nhật Câu, Cách Tát, Não Nhật Tháp ... Còn may ba trên trình độ nghiệp dư nhớ được Mộc Nhĩ và Nhật Lộc.
Bôn ba đường xa, hai ngày đi 400 km, đừng thấy khoảng cách này mà coi thường, đi thử trăm km đường cát đá sẽ hiểu gian nan thế nào. Căn cứ vào an bài của chủ nhiệm Đổng cái vị trình độ nửa vời, bọn họ trước sau tra xét bốn nơi có khả năng thành địa điểm bị thăm dò phi pháp, không thu được kết quả gì, thất vọng lần nọ nối lần kia lộ rõ trên khuôn mặt.
Có điều trái ngược rõ ràng với bọn họ là tâm tình của Cừu Địch càng lúc càng tốt.
Đúng, càng ngày càng tốt hơn, với y mà nói đây là chuyến lữ hành kỳ diệu, bất kể là ngồi xe hay máy bay đều khó có thể cảm thụ được. Dọc tuyến đường mấy trăm km, những rặng núi dựng đứng như tường, ai ngờ tới gần mới nhận ra toàn là đồi đất bị ăn mòn, rất nhiều nơi chưa từng được khai thác, giữ nguyên hệ sinh thái ban đầu, cấy côi và động vật đều rất lạ mắt.
Dòng nước chảy cuồn cuộn trắng như đai ngọc, giữa vùng cát vàng mênh mông đột nhiên xuất hiện rặng núi xanh ngắt kéo dài dần hình thành cao nguyên. Bất kể khi nào ngẩng đầu lên đều thấy mây trắng, bầu trời trong vắt như được giặt rửa.
Không chỉ một lần Cừu Địch xuống xe giang rộng hai tay, hít thật sâu, hướng về phía núi lớn phát ra tiếng hét kéo dài, tinh thần phấn chấn.
Cũng không chỉ một lần Bao Tiểu Tam mệt tới đứ đừ giơ ngón giữa lên với Cừu Địch bình luận: Thằng ngốc.
Những người khác giữ thái độ cẩn thận và nghiêm túc, từng bước tiến về phía trước. Buổi chiều ngày hôm đó hai chiếc xe tiếp cận địa điểm cuối cùng muốn tới: Ba Tế.
Đó là hồ chứa nước, theo như giải thích của Đổng Thuần Khiết và Đới Lan Quân, đám người thăm dò phi pháp trừ lựa chọn mục tiêu quân sự, đích nhắm thứ hai của bọn chúng chính là cơ sở công nghiệp, nhà máy điện, hồ chứa nước, cây cầu có ý nghĩa chiến lược. Mục đích của chuyến đi này là tới những chỗ vắng bóng người, tìm quỹ tích của đám gián điệp xuất hiện biến mất như bóng ba kia.
Cách hồ chứa nước 3km thì không còn đường nữa, dốc khá cao, địa hình phức tạp, những tảng đá hình thù kỳ dị khắp nơi, dù có đủ chỗ cho xe đi thì e là cũng rất nguy hiểm.
Bọn họ phải bỏ xe đi bộ men theo con đường nhỏ, dọc đường Đới Lan Quân giải thích, đây là hồ chứa được xây dựng từ tận thập niên 50 của thế kỷ trước rồi, là nguồn nước uống và tưới tiêu chủ yếu cho vùng hạ du, nếu xảy ra vấn đề sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống cả triệu người. Tay cầm dao chặt bụi gai tiến lên, Cảnh Bảo Lỗi nhìn bốn xung quanh toàn đá sỏi, cùng lắm có vài câu bụi cao không quá hông người, còn khô quắt, hắn hoài nghi trên vùng đất hoang vu thế này, đừng nói là gián điệp, liệu có sinh vật nào sống ở đây hay không còn chưa biết.