Chương 51: Có phải cố ý gây sự. (2)
Chương 51: Có phải cố ý gây sự. (2)
" Cố lên chút nữa." Ninh Tri Thu đi hết sức nhẹ nhàng, thi thoảng quay đầu lại cổ vũ chủ nhiệm Đổng đã thở hổn hển, tiếp tục đi trước mở đường cho mọi người:
Sự chênh lệch về thể lực thể hiện ngầy một rõ ràng, Ninh Tri Thu đi thong dong như tản bộ, chủ nhiệm Đổng thì bước chân loạng choạng mồ hôi đầm đìa, Đới Lan Quân đi bên cạnh hắn mặt đỏ bừng, lấm tấm mồ hôi. Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam vẫn trụ được không đến nổi nào, bất ngờ là Cừu Địch còn thoải mái hơn cả Lão Thu, lúc thì dừng lại hái vài quả dại, lát thì bện mũ cỏ, cầm cành cây chọc vào mấy bụi rậm. Chưa hết, y còn ngâm nga hát, phải nói là thư thái vô cùng.
Chẳng ai biết Cừu Địch hát cái gì, giọng y không hay lắm nhưng thường lên cao phóng khoáng, chữ ít lại kéo dài, nghe có cảm giác hào phóng tự do, tiếng hát ngân vang ngàn dặm.
" Nhìn người ta kìa, cứ như đi chơi vậy." Đới Lan Quân quay đầu nhìn lại, không ngờ thấy Cừu Địch chui hẳn vào bụi cỏ, chổng mông lên không biết đang làm cái gì, khiến cô không kìm được cảm khái:
" Nhà cậu ta ở trên núi mà, nơi đó hiểm ác hơn ở đây nhiều." Cảnh Bảo Lỗi lấy khăn quấn cổ lau mồ hôi:
" Đó là thằng gia súc, so với nó làm cái gì." Bao Tiểu Tam làu bàu:
Ba người trò chuyện nhân tiện dừng chân đôi chút cho Lão Đổng Thở, Cảnh Bảo Lỗi nhìn Ninh Tri Thu vẫn đi trước dẫn đường, hiếu kỳ hỏi:" Chị Đới, Lão Thu là ai thế?"
" Sao vậy?"
" Không sao, chỉ là trông đáng sợ quá!"
" Đúng, nhất là đôi mắt ấy, người ta nhìn mà phát ớn." Bao Tiểu Tam lấy tay kéo xếch mắt mình lên minh họa, đôi khi không biết đôi mắt đó nhắm hay mở cơ, có lúc tưởng chừng ngủ rồi, thế mà hắn lén lút đi qua là phản ứng ngay:
" Người mình cả, sợ gì chứ? Mặt bên trái của anh ấy bị thương, toàn bộ xương gò má phải thay thế, không nhìn thấy anh ấy nói chuyện, mặt bên trái hoàn toàn không thay đổi à? Chính vì một bên không cử động, làm mí mắt cũng không cử động theo, thần kinh trên mặt có vấn đề, nên nhìn thế nào cũng đáng sợ, thực ra anh ấy là người tốt." Đới Lan Quân giải thích:
Bao Tiểu Tam hạ giọng xuống, hắn ít khi kiêng dè một ai như thế:" Cũng là đồng nghiệp của chị à?"
" Ừ, đương nhiên rồi, anh ấy là một trinh sát rất ưu tú đấy." Đới Lan Quân xác nhận:
Cảnh Bảo Lỗi hỏi:" Vậy vì sao lại đi mở quán ăn?"
" Đồ ngốc, xuất ngũ chứ sao ... Hắn gặp tai nạn bị thương, nằm hơn nửa năm, sau xuất ngũ về quê. Ôi, nói ra đúng là có chút thiệt thòi cho những người hiến thân vì nước này, bằng chút tiền trợ cấp đó, cả nhà dù sống tiết kiệm thế nào cũng đều thiếu thốn." Đổng Thuần Khiết thở dài:
Hai người kia bất giác nghĩ tới cha Cừu Địch, nhưng chuyện này bản thân họ cảm thụ không sâu, lại không phải người trong cuộc không có tư cách lên tiếng. Vả lại mỗi lần nói tới chuyện này Cảnh Bảo Lỗi thấy không thoải mái, cho nên đổi chủ đề:" Chị Đới, bọn chị có phải là thường xuyên đi bắt gián điệp không?"
Đới Lan Quân mỉm cười lắc đầu:" Không huyền bí như vậy đâu, cục an ninh quốc gia tiền thân cũng là công an thôi, tới thập niên 90 mới tách ra thành biên chế riêng. Nghiêm khắc mà nói thì chúng tôi cũng không khác gì đại bộ phận công chức nhà nước, sáng đi tối về. Chỉ khi nào cần điều động đội ngũ chuyên ngành mới có hành động, đa phần chúng tôi chỉ tìm kiếm tin tức, cung cấp cho bên công an xử lý."
" Đơn giản như vậy sao?" Bao Tiểu Tam bất ngờ lắm, hắn thấy phải tuy không được như Tom Cruise trong Nhiệm vụ bất khả thi, nhưng mà cũng phải truy bắt săn đuổi chứ:
" Nghe thì đơn giản nhưng không hề đơn giản đâu, chống lật đổ, chống tà giáo, chống gián điệp, không nhiệm vụ nào là dễ dàng là hết. Các thế lực nước ngoài chưa bao giờ để yên cho chúng ta, chúng liên tục quấy phá, chỉ là người bình thường không bao giờ thấy được." Đổng Thuần Khiết đang nói thì trước mắt tối đen làm hắn kinh hoàng hét lên, không ngờ là Cừu Địch chẳng biết từ bao giờ từ bụi cỏ phía trước chui ra chắn mất ánh sáng, hét lên:" Cậu làm cái gì thế, tôi hết cả hồn."
" Mệt không?"
" Mệt, thì sao?"
" Tôi thấy anh sắp không chịu nổi rồi, hay là chúng ta về đi."
" Hừ!"
" Cho anh này!"
" Không thèm!"
Cừu Địch đưa cho Lão Đổng một cây gậy chống, Lão Đổng quay mặt đi không thèm để ý tới y, Đới Lan Quân nhận thay. Cừu Địch lại ngâm nga đi tiếp, còn ném quả gì đo đỏ lên trời ngửa đầu hứng lấy ăn ngon lành. Mọi người lại lên đường, Lão Đổng đi thêm một lúc cuối cùng khuất phục cầm lấy cái gậy chống đất mà đi.
Vừa tới nơi một cái là Đổng Thuần Khiết kiếm tảng đá đặt đít xuống thở lấy thở để. Mặc dù phía trước là hồ nước vạn mẫu vô cùng tráng lệ, bốn bề gió thổi lồng lộng, cỏ cây tươi tốt, cực kỳ thích hợp để cắm trại đốt lửa, thong thả thưởng thức cảnh sắc thiên nhiên, không khí trong lành dễ chịu, nhưng Lão Đổng bây giờ rõ ràng không còn cái tâm trạng như hồi mới lên đường nữa, thở đứt quãng bảo người khác đi làm việc.
Đới Lan Quân bố trí nhiệm vụ cho mọi người, đi men theo hồ nước tìm kiếm dấu vết con người như mẩu thuốc lá, hay dấu đặt thiết bị đo đạc, tòm lại là tìm kiếm hết thảy những thứ khả nghi.
Lão Thu dẫn theo Cảnh Bảo Lỗi, Đới Lan Quân dẫn theo Bao Tiểu Tam đi về hai hướng ngược nhau, chỉ có Cừu Địch không ai quản nổi, y cởi giày ra ngồi bên hồ nước cho chân xuống hồ. Nước vừa trong vừa mát, nhìn thôi đã thèm rồi, nếu không phải nơi này đông người thì Cừu Địch đã không kìm được nhảy xuống bơi một vòng.
" Nơi này hình như không giống có người tới." Cảnh Bảo Lỗi đi sát sau đít Lão Thu, gần như không chậm lại bước nào:
Lão Thu vừa đi vừa quan sát, thi thoảng ngồi xuống vạch bụi cỏ xem xét, không quay đầu lại nói:" Cứ tìm đi, loại địa điểm này khả năng sẽ tìm thấy, bọn chúng thăm dò đường xá cầu cống thì không có cơ hội phát hiện ra đâu ... Tiểu Cảnh này, cậu đi giúp Tiểu Đới đi, chỗ này mình tôi là được."
Cảnh Bảo Lỗi cũng muốn thế lắm, hiển nhiên so với nam nhân lầm lỳ đáng sợ này thì đi theo mỹ nhân khiến người ta thoải mái hơn. Thế là liền thành bên một bên ba, từ từ đi ven theo hồ. Cừu Địch thì ngâm chân đủ rồi, leo lên bãi cỏ vắt chân trần tắm nắng, mắt hơi khép lại, tựa hồ muốn ngủ.