Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 382 - Chương 52: Có Phải Cố Ý Gây Sự. (3)

Chương 52: Có phải cố ý gây sự. (3) Chương 52: Có phải cố ý gây sự. (3)

Lão Đổng nghỉ được một lúc đã lấy được một phần sức lực, định đi tìm kiếm cùng mọi người, thấy Cừu Địch nằm ườn ra đó, vốn lờ y đi rồi, cơ mà cuối cùng không nhịn được bước tới cầm que chọc y:" Này, cậu mặt sưng mày xỉa với ai? Tôi làm gì cậu hả?"

Cừu Địch mở một con mắt ra, giọng hết sức vô tội:" Làm gì có, tôi có sưng xỉa với anh đâu."

" Vậy sao cậu còn nằm ườn ở đây? Đây là thái độ làm việc của cậu đấy à?" Lão Đổng nổi giận:

" Không phải tôi tỏ thái độ nên không làm việc, mà vì tôi không làm mấy cái chuyện vô ích."

" Vô ích cái gì, đừng có mà mồm quạ."

" Theo như tôi được biết, hiện giờ những gián điệp thăm dò phi pháp bị bắt gần như không có tiền lệ nào, đều là do vô tình sa lưới, không có một ai bị bắt do truy lùng có kế hoạch mà bắt được. Ở cái vùng đại tây bắc đất rộng người đông này muốn gặp được một tên gián điệp, anh nghĩ cần phải cơ duyên lớn cỡ nào chứ?" Nguồn thông tin của Cừu Địch tất nhiên là tới từ Quản Thiên Kiều rồi, dù sao công việc của cô nàng đó là bên chiếc máy tính, ở đâu cũng làm việc được, không có ở hiện trường cũng không thành vấn đề:" Anh nhìn cái hồ chứa nước này rộng lớn cỡ nào? Chưa biết người ta tới đây không, tìm kiếm hú họa khác gì tìm kim đáy biển?"

" À tôi hiểu rồi, cậu theo đuôi chúng tôi là để hất nước lạnh người khác thỏa mãn bản thân chứ gì?" Đổng Thuần Khiết tức tối nói:

" Tôi cần gì hất anh cũng lạnh ngắt rồi." Cừu Địch nói đầy thâm ý, không đợi cho Lão Đổng biện bạch gì, y đã ngăn lại:" Anh đừng lừa tôi, anh dám nói đây là nhiệm vụ do cấp trên giao cho không? Tôi không tin có lãnh đạo nào đầu bị lừa đá giao một vụ như thế này, mục tiêu thì không tên không tuổi, thậm chí chẳng rõ mặt mũi giới tính, rồi lại không biết phạm vi hoạt động, chẳng khác nào người mù tìm đường."

Lão Đổng tái mặt, lưỡi líu lại không phản bác được nửa lời, không ngờ ông trời như muốn vả mặt Cừu Địch, ở đằng xa đột nhiên có người lớn tiếng gọi:" Này, tới đây ... Mọi người tới đây ... tôi tìm ra rồi!"

" Sự thực luôn hơn mọi lời hùng biện, thằng nhãi con cậu đợi đấy, sau này làm ăn bậy bạ đừng để rơi vào tay tôi." Lão Đổng hưng phấn men theo tiếng gọi chạy đi:

Tìm ra rồi? Cừu Địch kinh ngạc bật người dậy? Đứng dậy nhìn hồ nhân tạo rộng mấy vạn mẫu, núi non trập trùng, cỏ cây rậm rạp, y cứ nghĩ dù ném trăm người vào đây tìm kiếm thì cũng chưa chắc đã ăn thua, vậy mà chỉ chưa tới nửa tiếng đã tìm ra dấu vết rồi?

Quả thực là tìm ra rồi, đó là tiếng gọi của Lão Thu, chẳng mấy chốc mọi người tụ tập quanh hắn, mấy cặp mắt nhìn khắp nơi, toàn thấy cỏ xanh rập rạp, cây bụi mọc thành mảng ngút tầm mặt, nào có dấu tích nào đâu.

" Chẳng thấy gì hết." Bao Tiểu Tam làu bàu:

" Đúng có thấy cái gì đâu." Cảnh Bảo Lỗi lại phụ họa:

Lão Thu chỉ hướng một bụi cỏ:" Nhìn cho kỹ đi."

Đới Lan Quân ngồi hẳn xuống, chẳng nề hà gì hai tay chống mặt đất đầu nghiêng sang nhìn, cô rất nhanh liền thấy mảng cỏ đổ rạp, nói ngay:" Từng có người qua đây, hơn nữa thời gian chưa lâu."

" Đúng thế!" Lão Thu gật đầu:

Thế à? Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam cũng ngồi xuống, đúng là có cỏ đổ xuống, phải để ý kỹ mới thấy lá cỏ bị đứt do vật nặng đè xuống, không hề giống bị gió thổi rạp xuống. Đới Lan Quân chỉ chỗ cỏ đổ rạp đó:" Nhìn đã hiểu chưa, bọn chúng luôn cẩn thận trừ bỏ mọi dấu vết. Từ lời khai đám gián điệp chúng tôi bắt được, chúng luôn cố gắng tránh ở trong khách sạn, tránh camera giám sát, tránh nơi đông người, ngay cả dấu vết ở nơi hoang dã cũng bị chúng xóa bỏ."

Đúng là thế thật, hai người hiểu ra, ngay cả chỗ cỏ rạp này cũng là đổ theo hướng gió, giống hệt xung quanh, nếu không phải là người tinh ý không nhận ra.

Bên này đang giải thích thì bên kia đã ra tay rồi, Lão Thu như con chó săn, tay trái cầm dao găm, người lom khom bước đi, tìm kiếm từng tấc đất một, thi thoảng còn cắm dao găm xuống đất kiểm tra, rốt cuộc cắm vào một chỗ tơi xốp:" Ở nơi này!"

Hắn dùng dao rạch một vòng tròn, hết sức tỉ mỉ bới đất lên, đất rất tơi, rõ ràng là khác hẳn với đất cứng xung quanh. Đào được một lúc thì đất vàng dần chuyển thành màu đen, tiếp tục đào thì một ít than củi xuất hiện, rồi xoạt, một cái túi ni lông bị đốt cháy, bên trong đen xì xì hết rồi.

Cảnh Bảo Lỗi, Bao Tiểu Tam thán phục, cao thủ, đây đúng là cao thủ, vậy mà cũng tìm ra được, so với chó còn lợi hại hơn.

Đổng Thuần Khiết mừng ra mặt, khua khoắng chân tay một hồi phát tiết hưng phấn, gấp giọng hỏi:" Lão Thu, Lão Thu, có thể xác định được thời gian không?"

" Đi chưa lâu đâu, nhưng cũng không phải ngắn nữa ... Ừm, chắc là chừng năm sáu ngày ... Loại cất liệu ni lông này không giống bình thường ... Ồ, gì đây nhỉ?" Lão Thu dùng mũi dao cẩy một thứ kích cỡ bằng móng tay:

Đổng Thuần Khiết dí sát mặt tới, nhìn thật kỹ rồi kêu lên:" Mẩu xì gà."

" Vậy thì không thể sai được rồi." Đới Lan Quân nói chắc nịch:

" Đúng, không thể sai được nữa, người ở khu vực này nghèo tới chẳng có lấy cái quần mà mặc làm sao hút được thứ này ... Tôi dám đảm bảo, đây không phải thứ sản xuất trong nước." Lão Đổng hưng phấn tới chỉ huy không nổi chân tay nữa rồi, gọi mọi người:" Mau mau, tới đây chỉnh lý một chút, xem có phát hiện ra gì không?"

Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi tới cẩn thận bới đống tro than phân loại, đóng gói. Lão Đổng thì kích động cùng Đới Lan Quân thảo luận tình huống ở đây có khả năng là gì, theo như phản đoán của Lão Thu thì những thứ này xuất hiện ở đây không quá một tuần. Như vậy thì lộ trình bọn họ thiết lập trước đó rất có khả năng có nhiều điểm trùng khớp với hướng đi của đám người thăm dò phi pháp kia. Dựa trên cơ sở phán đoán này, Lão Đổng lại hỏi Lão Thu về số người của đối phương, Lão Thu đi quanh mấy vòng quay trở về kết luận, dựa vào kích cỡ đống lửa thì đối phương không quá ba người.
Bình Luận (0)
Comment