Chương 53: Có phải cố ý gây sự. (4)
Chương 53: Có phải cố ý gây sự. (4)
Bọn họ dừng lại ở bên hồ nước, chụp ảnh, thu thập mẫu vật, tới khi xong xuôi, xác định tuyến đường tiếp tục hành trình thì đã là ba tiếng sau rồi. Nhưng khi lên đường thì Đới Lan Quân lại không thấy Cừu Địch đâu, cô đi nhanh tới chỗ Cừu Địch nằm trước đó lớn tiếng gọi mấy lần mà không thấy trả lời. Đợi tới khi cô chạy đến chỗ bọn họ phát hiện ra dấu vết thì Cừu Địch cũng giống Lão Thu, đang đào bới cái hố chôn than, tay còn cầm một miếng than củi, đưa lên mũi hít hít.
" A, anh vẫn quan tâm tới chuyện này à??" Đới Lan Quân đi tới bên Cừu Địch ngồi xuống, hai tay ôm gối, gác cằm lên đầu cánh tay, nhìn Cừu Địch hỏi:" Có thấy gì đặc biệt không?"
Cừu Địch sực tỉnh, ngẩng đầu lên thấy đôi giày thể thao màu trắng, hai chân gập lại, chiếc quần jean căng ra, đằng sau đôi chân thẳng tắp là nửa cung tròn tuyệt mỹ như vẽ bằng compa. Chẳng biết y đang suy nghĩ cái gì, còn cho miếng than lên mồm ngậm, tay lấy bật lửa ra châm, châm mấy lần không cháy, mắt trố ra.
Đới Lan Quân bị hành động khùng khùng của Cừu Địch làm cười không ngớt:" Anh bị làm sao thế hả?"
" À, ngậm nhầm ấy mà." Cừu Địch lấy điếu thuốc trên tai thay cho cục than, châm lửa hút, ánh mắt hết sức đăm chiêu:
Đới Lan Quân xem xét lần nữa không thấy có gì khác thường, cái hố này bọn họ kiểm tra hơn một tiếng rồi, chắc chắn chẳng còn gì dể tìm kiếm nữa, thúc giục:" Đi thôi, mọi người đang đợi đấy."
Cừu Địch đứng dậy phủi đất trên mông, một tay kẹp điếu thuốc, tay kia kẹp điếu than, cứ thế đi mất, cứ như người bị mộng du vậy. Đới Lan Quân đi theo sau, nghi hoặc hỏi:" Anh sao thế, bệnh à?"
" Sao, cô định tùy bệnh bốc thuốc hả?" Cừu Địch hỏi ngược lại:
" Có tin xuống núi rồi tôi đuổi anh đi không?" Đới Lan Quân hung dữ đe dọa, thấy chừng đó chưa đủ còn bổ xung thêm:" Số tiền còn lại cũng không trả một xu."
" Ác độc thế, tôi có làm gì cô đâu."
" Chẳng làm gì hết, nhưng mà tôi cứ nhìn anh là lại thấy ngứa mắt, muốn đá cho vài cái." Đới Lan Quân liếc xéo Cừu Địch, từ cái ngày hôm đó biểu hiện của tên này làm người ta chỉ muốn đánh một trận:
Cừu Địch dừng lại, trịnh trọng đặt miếng than vào bàn tay thời gian qua phơi nắng mà đen đi không ít của Đới Lan Quân:" Tôi nhìn cô lại có cảm giác khác hẳn, giống như nó vậy."
" Nó làm sao?"
" Ngoài thì rất cứng, nhưng bên trong thì ướt, không tin cô bẻ ra mà xem." Cừu Địch cười rất gian tà, nói xong một cái là chạy ngay:
" Đứng lại!" Đới Lan Quân ném ngay cục than đi, truy đuổi, quát to:" Đứng lại! Dám trêu ghẹo bà đây à, tôi đánh chết anh."
Hai người một đuổi một chạy, Lão Đổng nhìn mà đau dạ dày, lúc này hắn nhận ra, không nên giữ lại tên này, biết vậy sớm đuổi đi cho lòng thanh tịnh.
Nghỉ ngơi một ngày, hôm sau bọn họ tiến vào địa phận huyện Nhược Nhĩ Cái, nơi này nằm hướng đông nam ngay dưới chân cao nguyên Thanh Tạng, độ cao so với mực nước biển là hơn 3000 mét. Dọc đường đi đâu đâu cũng thấy rừng rậm nguyên sinh, sông chảy quanh co, rất ít khi thấy bóng người, cùng lắm vài con lừa làm bạn với nhau, hoặc là mục dân chăn dê. Đừng hi vọng gì nói chuyện với họ, những người này chẳng khác gì khúc gỗ hết, anh hỏi nửa ngày mới phát hiện ra là họ chẳng hiểu cái gì.
Được nửa đường tới huyện Nhược Nhĩ Cái thì gặp phải sự cố, trên trời mây đen kéo đến dày đặc, mấy chàng trai coi đây là chuyện bình thường, gió thổi đến mang theo mùi cỏ non và hơi nước mát rượi, không khí thật mát mẻ, dễ chịu, khiến cho tinh thần thoải mái, sảng khoái.
Thế nhưng bọn họ nhầm rồi, sau chuỗi sấm nổ đì đùng là mưa trút xuống như thác đổ, mưa trên cao nguyên không đùa được, vừa có mưa một cái là Lão Đổng hô lớn bảo hai xe đi mau, tới chỗ rộng rãi ở ngoài đường núi, nước mưa rơi lên xe không khác người ta ném đá. Xe đi không xa thì dừng lại, vấn đề mới xuất hiện, ở nơi này mùa hè mặc áo cộc tay đấy, nhưng mưa lớn đổ xuống một cái, nhiệt độ ở bên ngoài giảm nhanh không ngờ, mở cửa xe một cái là lạnh phát run.
Xem ra Lão Đổng đúng là không chỉ một lần tới loại nơi này nên đã chuẩn bị trước, mở khoang sau ra, lều tránh mưa dựng lên, than gỗ làm bằng máy được đốt, chẳng mấy chốc đã như có phép thuật biến ra một không gian nhỏ ấm áp. Sáu người chen chúc với nhau, hiếm có nữa là có hai chai rượu trắng được đặt trên bếp hơ nóng, mọi người truyền tay nhau, mỗi người một ngụm để giữ ấm.
Lúc này nhìn ra ngoài trời mưa lại càng lớn hơn, thò tay ra hứng thử, nước mưa lạnh buốt theo gió từ bốn phương tám hướng ào ào khéo tới, thời tiết này không ai dám ra ngoài. Nhìn gần đó vô số dòng nước nhỏ vừa được tạo thành từ trên đồi núi, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy dấu vết bị xói mòn trên núi đất, đã có ít đá nhỏ bị cuốn theo, trời đất chẳng bao lâu đã tối mịt như hòa vào làm một.
" Xem ra phải ngủ ở ngoài đường rồi." Bao Tiểu Tam uống một ngụm rượu, nhìn ra ngoài trời đánh giá:
" Nơi này không giống chỗ khác đâu, mưa lớn như thế nói không chừng sẽ gặp phải lũ bùn gì đó, ba năm trước tôi tới đây, trên đường đi một tảng đá rơi xuống, phải to bằng nửa gian già, không còn cách nào khác đành phải đi đường vòng." Lão Đổng thúc giục:" Uống thêm vài ngụm đi, không có thứ này khó chịu lắm đấy."
" Vậy tối nay phải làm sao?" Cảnh Bảo Lỗi khẩn trương hỏi, cái nơi quái quỷ này, rõ ràng là buổi sáng mà giờ trời đã tối sầm:
" Để tôi xem bản đồ nào ... Không sao đâu, cách nơi này hai mấy km có một trường tiểu học, chỉ cần mưa nhỏ hơn một chút là có thể đi được. Tôi chỉ sợ trên đường gặp phải lũ quét ... Mọi người vất vả rồi." Đổng Thuần Khiết khách khí nói, ai dè nhìn thấy Cừu Địch uống rượu rất thư giãn, đưa tay cướp lại bình rượu:" Không bao gồm cậu, cậu vất vả quái gì, chỉ gây thêm phiền phức."
" Lãnh đạo lớn như thế mà bụng dạ thì lại nhỏ." Cừu Địch cười ha hả, cứ như y là người rộng lượng, không thèm chấp nhặt vậy:
Đổng Thuần Khiết không thèm để ý tới y, trải bản đồ ra cùng Đới Lan Quân, Ninh Tri Thu thương lượng đường đi. Theo ý kiến của hắn, mục tiêu hắn là vào từ tỉnh Thiểm Tây, men theo Thiểm Tây, Cam Túc, Thanh Hải rồi tới Tây Tạng. Tháng 5,6 là thời tiết tốt nhất trong năm ở khu vực này, nhưng vấn đề là, giờ đã tới chân cao nguyên Thanh Tạng rồi, tiếp tục tiến tới thì khả năng rất khó tìm địa điểm để dừng chân.