Chương 54: Có phải cố ý gây sự. (5)
Chương 54: Có phải cố ý gây sự. (5)
" Lão Đổng, anh phạm sai lầm rồi đấy." Cừu Địch đang dựa vào cửa sổ ngắm màn mưa mù mịt bên ngoài, đột nhiên lên tiếng:
Đổng Thuần Khiết không thèm nhìn y, hừ mũi:" Cậu thì biết cái rắm gì, đừng làm như mình giỏi lắm, lúc ở hồ chứa nước cậu nói cái gì nhỉ? Bảo chúng tôi làm việc vô ích cơ mà, giờ còn xen mồm vào."
" Chẳng thèm nói chuyện với anh ... phương hướng sai bét rồi, anh Thu phải nhận ra rồi chứ?" Cừu Địch không nói chuyện với Đổng Thuần Khiết nữa, nhìn sang Lão Thu:
Lão Thu giống như khó mở miệng, không đáp mà hỏi lại:" Sao cậu biết?"
" Ngày 18 bọn chúng dừng lại ở Lâm Đàm, nếu như dấu vết để lại ở Hồ chứa nước Ba Tế cũng là của bọn chúng, thế thì rất vô lý. Từ Lâm Đàm tới hồ chứa nước chỉ cần một ngày là đủ, nếu chúng từ Lâm Đàm tới hồ chứa nước Ba Tế thì tới đó sau ngày 19, còn chúng ta thì tới đó vào ngày 23. Trong suốt quãng thời gian đó trời không hề có mưa, trải qua mới 2,3 ngày thôi, dấu vết để lại không thể nào ít như thế ... Hơn nữa cỏ không thể mọc đều như thế được, trời không mưa thì vết chân dẫm lên cỏ sẽ để lại dễ nhìn ra ..." Cừu Địch sống trên núi bao năm, cha y còn là bảo vệ rừng, chuyện đi săn, theo dấu chơi từ nhỏ tới lớn rồi:
Lão Thu luôn kiệm lời, chỉ giơ ngón tay cáo lên. Đới Lan Quân tựa hồ hiểu ra điều gì rồi:" Ý anh là ..."
Cừu Địch chỉ bản đồ:" Ngược hướng hoàn toàn rồi, bọn chúng tám phần là xuất phát từ Tây Tạng, đi tới Cam Túc, Thiểm Tây hoặc là Nam Cương rồi, chúng ta gặp được ở Lâm Đàm chẳng qua là tình cờ, hành trình hai bên chẳng có gì khớp."
Đổng Thuần Khiết kinh ngạc nhìn Ninh Tri Thu, Lão Thu gật đầu, nói hắn vừa mới nghĩ ra, phạm phải sai lầm sơ đẳng, Lão Đổng tức tối vỗ bản đồ:" Sao cậu không nói sớm, để đi bao nhiêu đường đất oan uổng rồi mới nói."
Cừu Địch chỉ Đới Lan Quân:" Ở bên hồ chứa nước tôi nói với cô ấy rồi đấy chứ, cô ấy không muốn nghe lại còn đánh tôi."
Quả nhiên là chuyện lúc đó, Đới Lan Quân trợn mắt:" Anh nói kiểu đó à?"
" Tôi không biết còn kiểu nói nào nữa, hay tôi phải tỏ ra khúm núm mới được?" Cừu Địch trừng mắt lại, nghiêm túc hỏi:
" Anh ..." Đới Lan Quân nghẹn họng, tức giận đứng dậy giơ tay muốn tát Cừu Địch:
" Thôi, dừng lại ... Đừng ồn ào nữa, thấy chưa đủ rắc rối à? Tôi nói này Tiểu Đới, dặn cô bao nhiêu lần, ra ngoài rồi đừng thể hiện tính khí đại tiểu thư của cô, mấy đứa bé này theo chúng ta chịu khổ chịu cực không dễ dàng gì, cô không thể khách khí với người ta một chút được sao?" Lão Đổng bày ra thái độ phụ huynh, giáo dục Đới Lan Quân:
Gương mặt Đới Lan Quân biến đổi mấy lần, cô nhịn rồi nhưng mà Cừu Địch còn đắc ý nhìn cô cười trộm, tiểu nhân đắc ý, làm cô không nhịn được hét lên:" Tức chết đi, tên gian nhân này trêu ghẹo tôi, cậu ta căn bản không hề nói phương hướng sai."
" Cậu ta nói gì?" Đổng Thuần Khiết không vui:
" Cậu ta nói ... Cậu ta đưa cho tôi một miếng than củi, nói bên ngoài cứng bên trong ướt ..." Đới Lan Quân thuật lại, nhưng mà thiếu đi ánh mắt và ngữ khí của Cừu Địch khi đó, nên nó trở thành một câu hết sức bình thường:
Quả nhiên Lão Đổng chẳng nghe ra có gì không ổn, hỏi Cừu Địch:" Thế tức là sao?"
" Ý tôi là cục than đó đã chôn ở dưới đất thời gian dài rồi chứ không phải mới đây đâu, đầu óc cô ấy nghĩ linh tinh, lại còn đi trách người khác."
Cừu Địch chưa nói xong là đã bò dậy chạy ngay, Đới Lan Quân vơ bình rượu ném y, may mà bị Lão Thu đề phòng trước bắt được, khuyên nhủ cô, thiếu chút nữa làm Đới Lan Quân ức khóc tại chỗ.
Mưa kéo dài suốt một tiếng trời mới quang dần, hai chiếc xe lại lên đường, chuẩn bị tới một trường tiểu học khu ở mục khu tạm trú, phương hướng ngược hoàn toàn, đoàn người bị đả kích mất hết tinh thần ...
Đi vòng qua chỗ núi sạt lở, không còn là thảo nguyên bằng phẳng nữa, địa thế liền trở lên nhấp nhô, đây là diện mạo điển hình của đồi núi cùng bình nguyên, hai bên đường có rất nhiều vùng đất trũng thấp. Đây là vùng đất thấp trên cao nguyên, có rất nhiều hồ nước, ao đầm ẩm ướt đan xen. Xe bọn họ đi trên đồi núi cao nhìn xuống, hồ nước dày đặc dưới, dưới ánh sáng cuối cùng ngày tàn hồ ao lóng lánh như vảy cá.
Đi thêm 10 km, khoảng cách không xa, nhưng trời mưa, địa hình đồi núi thế này không dám đi nhanh, mất gần 40 phút bọn họ mới tới gần một ngồi trường nhỏ giữa lưng chừng núi. Tới được đên nơi thì trời tối om rồi, Lão Đổng đi giao thiệp, bọn họ liền mượn tạm phòng học ngủ lại một đêm.
Tiếng đọc sách vang vang hòa vào cùng tiếng mưa rả rích, vang vọng trong thôn nhỏ trên cao nguyên tĩnh mịch. Màn mưa, sương mù, tựa như tấm khăn trắng mỹ lệ, che đi nơi thần bí này.
Địa danh rất là khó đọc, tên là Oa Lý Cách, cách Ban Hữu nơi đường Trường Chinh của Hồng Quân đi qua không xa, được xưng là vùng đất đầm lầy thấp đẹp nhất. Có điều đối với người mới tới đây thì không dễ chịu gì, nhiệt độ mùa hè nơi này không khác mùa đông là bao, chỉ có một độ C. Không cần phải đợi mưa xuống nữa, lúc nào cũng lạnh run cầm cập, tối qua mới tới được trường tiểu học Hi Vọng này, khi đi ngủ ghép bàn lại làm giường, trời còn chưa sáng đã bị giáo viên đánh thức, phải trả bàn cho đám trẻ con lên lớp.
Bên ngoài trời vẫn mưa liên miên, mưa không lớn, nhưng bầu trời âm u, chẳng biết mưa có bất ngờ lớn lên không, từng cơn gió mạnh thổi mưa lúc tạt trái lúc tạt phải, đoán chừng hôm nay muốn đi cũng không được.
Mọi người thức dậy cả rồi, chẳng lẽ ngồi không như thế cho qua ngày sao? Thế nào cũng phải kiếm chút việc để làm chứ. Lão Đổng có vẻ như rất quen thuộc với hai giáo viên trẻ nơi này, trò chuyện với họ vui vẻ, an bài Lão Thu và Đới Lan Quân vào thôn mua con dê về giết ăn, Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi thì sai đi chuẩn bị củi đốt bếp. Về phần Cừu Địch thì ngày càng bị đội ngũ kỳ thị, Lão Đổng không an bài công việc cho y, cố tình lờ y đi, có điều hắn không biết chuyện này với Cừu Địch thực sự rất vô nghĩa, y thường xuyên đi du lịch chỉ có một mình.
Về phần bản thân Đổng Thuần Khiết, hắn cũng kiếm được việc làm, ngồi trên bục giảng, thao thao bất tuyệt kể chuyện cho bọn nhóc nghe.