Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 385 - Chương 55: Mười Bước Ắt Có Cỏ Thơm. (1)

Chương 55: Mười bước ắt có cỏ thơm. (1) Chương 55: Mười bước ắt có cỏ thơm. (1)

Hôm qua mọi người tới nơi thì muộn lắm rồi, chẳng kiếm đâu được chỗ ăn uống, thế nên đành ăn ít bánh khô với nước khoáng rồi đi ngủ, hiển nhiên với đa phần người trẻ tuổi ở đây, chút đồ ăn đó chẳng bõ dính răng, sáng sớm cũng chẳng có gì ăn nên tích cực chuẩn bị cơm trưa.

Trường học này hình chữ U chia làm ba phần rõ rệt, khu phòng học gồm có năm gian phòng lát mái ngói, thế nhưng số học sinh trong thôn chỉ chứa đầy ba lớp. Khu nhà bên trái làm văn phòng, thư viện, bên phải khu sinh hoạt có bếp và nhà ở cho giáo viên, hiện trong trường chỉ có hai giáo viên một nam, một nữ.

" Làm sao thế?" Bao Tiểu Tam nhìn thấy Cừu Địch đi vào bếp, mặt hầm hầm như có thâm thù đại hận gì đó, hiểu kỳ hỏi:

" Cái tên ngốc đó ngồi trên bục giảng, làm giáo viên giảng bài cho người ta." Cừu Địch đáp:

Tên ngốc chắc chắn là chỉ chủ nhiệm Đổng rồi, Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam đang đốt lửa cố nén cười, vẫn phát ra tiếng khùng khục, bọn họ chẳng cố khuyên giải hai bên, đều trưởng thành rồi, tự biết xử lý vấn đề riêng mình. Đới Lan Quân hừ một tiếng, Bao Tiểu Tam hay dở gì cũng nói đỡ cho Lão Đổng mấy câu:" Mày mặc kệ người ta đi, ảnh hưởng gì tới cậu đâu? Chủ nhiệm Đổng làm lãnh đạo lớn, chẳng lẽ không dạy được mấy đứa bé hay sao?"

" Mày biết hắn giảng giải cái gì không? Hắn nói phải kế thừa tinh thần không sợ hãi leo núi tuyết của Hồng Quân, chống lại diễn biến hòa bình của chủ nghĩa đề quốc." Cừu Địch nghiêm túc nói:

Đây là một mệnh đề chính xác, chẳng hiểu sao làm người ta nghe dở khóc dở cười, càng không biết sao lại khiến Cừu Địch khó chịu như thế, Đới Lan Quân mắng:" Anh ấy giảng giải chuyện đó thì làm sao?"

" Chẳng làm sao cả, có ma mới muốn tới đây diễn biến hòa bình." Cừu Địch khịt mũi, chẳng biết y có nói thật không:

À phải rồi quên chưa nói, đây là một nơi nghèo khó vô cùng, cái trường bé tí này đã là công trình tử tế nhất trong thôn, đã thế ở đây lại còn bế tắc tới rợn người. Trong thông còn chẳng có tín hiệu điện thoại, phải chạy mấy dặm, giơ di động lên thật cao mới có một vạch sóng. Muốn vào mạng à, khỏi nghĩ tới. Nơi này núi lớn khe sâu, nối điện cũng mới được vài năm, hơn nữa mưa xuống một cái là cắt điện ngay, điện lúc có lúc không, nước sử dụng đa phần là nước lấy từ tự nhiên, khỏi phải nói tới hiện đại hóa gì đó.

Bên ngoài trời mưa không đi đâu được, cũng chẳng có chỗ nào nữa, mọi người tập trung cả dưới bếp.

Bao Tiểu Tam vừa nghịch lửa vừa nói:" Nơi này chẳng có mấy người, gia súc còn nhiều hơn người nữa."

" Bây giờ nông thôn ở đâu chẳng thế, người trẻ đi hết rồi mà, toàn người già trẻ con ở lại, một cơ hội thay đổi cũng chẳng có." Cảnh Bảo Lỗi thở dài:

Lão Thu mặc áo mưa đi về, ném thịt dê lên trên bàn, vừa đúng lúc nghe thấy Cừu Địch nói cái gì mà cách mạng càng triệt để thì nghèo càng nhiều, thế là Đới Lan Quân cáu tiết cầm thanh củi trong tay ném vèo một cái về phía Cừu Địch, hắn quát lên, lần nữa xông tới bắt lấy thanh củi bay giữa chừng.

Chỉ thấy mỹ nữ đứng bật dậy, tay chỉ vào mặt Cừu Địch, tựa hồ đã đụng chạm vào vảy ngược của cô:" Anh thì hiểu cái gì, nếu ai mà cũng cũng như anh, dù thoát nghèo cũng là loại vô liêm sỉ."

" Anh chỉ biết châm chọc người khác, anh có biết cái trường học này do ai xây dựng không? Anh có biết tỉ lệ thất học ở đây trước kia là bao nhiêu không?"

" Đều là do chủ nhiệm Đổng và đồng nghiệp trong đơn vị góp tiền xây dựng lên đấy, mỗi năm còn không ngừng quyên góp cho nơi này ... À, có phải anh lại chuẩn bị nói chủ nhiệm Đổng mua danh kiếm tiếng chứ gì? Nếu trên đời này không có người mua danh kiếm tiếng, chỉ toàn loại đi hất nước lạnh như anh, thì có cái trưởng học này không? Nơi này có thay đổi như hôm nay không?"

" Nơi này tỉ lệ thất học là 100% tới bây giờ còn chưa tới 10%, đó là công của một người mà lúc nãy anh gọi là tên ngốc đấy."

" Cái loại người như anh có tư cách gì nói người ta ngốc? Anh chỉ biết oán trách xuất thân không tốt, anh nghèo nên anh hận xã hội, nhưng anh đã làm được cái gì cho xã hội này chưa mà yêu cầu xã hội tử tế với anh? Anh có thấy mình xứng đáng với xã hội, với cha mẹ sinh ra anh, với bản thân anh chưa?"

" Phì! Tôi không thèm nói chuyện với loại người như anh nữa."

Đới Lan Quân gần như nhổ nước bọt vào mặt Cừu Địch, bước từng bước tới trước mặt y, càng nói cô càng giận. Nhìn Cừu Địch mặt trơ trơ đứng đó, biết lời mình nói chẳng khác gì nước đổ đầu vịt, cô hận sắt chẳng luyện thành thép, vung tay lên muốn tát y, nhưng cuối cùng kìm được, quay đầu bỏ đi.

Ngay cả Bao Tiểu Tam dù không hiểu lắm, cũng biết chuyện nghiêm trọng, không can dự vào. Cảnh Bảo Lỗi thì phần nào hiểu được tâm trạng của Cừu Địch, con người một khi có thành kiến, nhìn cái gì cũng lệch lạc, đoán chừng giờ trong mắt Cừu Địch, Lão Đổng là loại chuyên lừa người nghèo khổ hi sinh vì thứ lý tưởng vớ vẩn. Song bản thân hắn thấy Đới Lan Quân nói cũng không hề sai, nhất thời không biết bênh ai.

Lão Thu vậy mà lại cười với Cừu Địch, đưa cho y con dao:" Hay là cậu cũng làm chút cống hiến đi."

Cừu Địch nhận lấy con dao, y nấu ăn không hề giỏi, nhưng xử lý mấy chuyện này lại rất thuần thục. Lão Thu đứng khoanh tay dựa vào tường thấy bầu không khí không tốt, hắn khuyên:" Lão Đổng lắm mồm một chút nhưng lòng dạ không xấu đâu, cậu đừng tranh cãi với họ. Kỳ thực cái nghề này của chúng tôi nói trắng ra cũng là lừa gạt bịp bợm trộm cắp thôi. Tôi không biết họ dùng cách gì để lừa các cậu tham gia hành trình này nhưng phương thức làm việc của chúng tôi là thế đấy, quen rồi, khó cư xử như người thường lắm ... Nếu nói thật với các cậu, đừng nói các cậu, tới những vệ sĩ chuyên nghiệp được huấn luyện tiêu chuẩn cũng không dám nhận việc này đâu. Đừng hận anh ta, anh ta hết cách rồi nên mới giở trò xấu."

Trên đời này ai muốn dính dáng tới bên an ninh quốc gia đâu, đụng chạm vào cơ mật trọng đại, càng dính líu nhiều, người thường không thoát ra được.
Bình Luận (0)
Comment