Chương 56: Mười bước ắt có cỏ thơm. (2)
Chương 56: Mười bước ắt có cỏ thơm. (2)
" Lão Thu, nếu chúng tôi làm xong việc lần này, chẳng may phát hiện ra cái gì đó, liệu có bị giam lại không?" Bao Tiểu Tam cẩn thận hỏi, hắn rất tò mò về công việc của An ninh quốc gia, chỉ nghe đồn đây là cơ quan bí ẩn nhất trong nước, nhưng không mường tượng ra được họ làm gì:
" Không tới mức đó đâu, thăm dò phi pháp không liên quan tới cơ mật trọng đại, bắt được thì có thưởng, không bắt được không có tội, nếu không chẳng tới lượt người xuất ngũ như tôi tham gia vào." Lão Thu lấy thân làm ví dụ:
" Anh Thu, trước khi xuất ngũ anh vốn làm gì thế?" Cừu Địch vừa xẻ thịt vừa hỏi:" Tôi chỉ thuần miệng hỏi vậy thôi, nếu liên quan tới chuyện cơ mật thì không cần nói."
" Ha ha, không thần bí vậy đâu, chúng tôi là những trinh sát ngoại vi, còn gọi là mật vụ, mật vụ kiểu như tôi nhiều lắm, chẳng có gì ghê gớm hết." Lão Thu chỉ nói qua loa, hiển nhiên không muốn nhắc tới nhiều:
Bản thân hai chữ mật vụ là quá đủ làm người ta vừa sợ vừa tò mò rồi, Cảnh Bảo Lỗi vội hỏi:" Vậy mật vụ thì làm cái gì?"
Lão Thu vốn không muốn nói lắm, nhưng thấy ba chàng trai đều nhìn mình chờ đợi, không nỡ từ chối, giải thích:" Công việc rất bình thường, chẳng qua là có cái thân phận khác thôi, ví dụ như trong những ngày nghỉ thì làm bảo vệ an ninh, bảo vệ các công trình quan trọng chẳng hạn. Lúc cần thì lấy thân phận người bình thường đi thu thập tin tức, đề phòng khả năng xuất hiện chuyện ngoài dự liệu, dù sao không thể lúc nào cũng phái đi cảnh sát vũ trang tay lăm lăm súng được, nhiều khi cần chúng tôi đứng ở tuyến đầu."
" Vậy là anh bắn nhau với gián điệp nước ngoài nên bị thương à?" Bao Tiểu Tam ngưỡng mộ vô cùng, chưa gì đã nghĩ ra cả đống sự kiện gay cấn:
" Không không không, các cậu thật là, tưởng tượng quá nhiều rồi đấy, đừng hiểu lầm, do tôi không cẩn thận nên bị tai nạn xe, không cách nào công tác nữa nên mới xuất ngũ ... Đấy, có gì thần bí đâu. Thực ra cũng tương đương với công nhân quốc gia mà thôi." Lão Thu thấy mấy chàng trai đều lộ vẻ thất vọng, đoán chừng là khác quá xa tưởng tượng, hắn chẳng phạt ý, chỉ cười cho qua:
Tiếp xúc gần hơn mới phát hiện Lão Thu rất hòa đồng, không hề giống vẻ ngoài lầm lì đáng sợ. Bốn người nói cười vui vẻ, nấu một nồi thịt dê lớn, lửa cháy rừng rực, chẳng bao lâu mùi thịt thơm phức lan đi. Đang trong già học mà vẫn có đám trẻ con bám vào cửa sổ, cửa lớp học, mút ngót tay chảy nước dãi nhìn về phía bếp. Có đứa to gan còn muốn lẻn xuống bếp, bị Bao Tiểu Tam cầm thanh củi dọa chạy mất dép.
Trong lúc nói chuyện cũng chứng thực được đúng là Lão Đổng tài trợ trường học này, nhưng mà có nguyên nhân cả, sự thật luôn ít hào nhoáng hơn suy nghĩ. Mấy năm trước lần đầu tiên hắn tới đây tra xét thăm dò phi pháp, việc chính chẳng làm thành, thế nên mới nhận lấy cái việc chẳng liên quan này, xây lên trường học, lại mời hai giáo viên. Hai giáo viên đó là sinh viên tình nguyện của Đại học Tứ Xuyên, một nam một nữ, còn là một đôi, cả hai tới vùng núi hẻo lánh này dạy học đã được ba năm rồi.
Dù là người vô sỉ tới mấy, gặp được người cao thượng cũng sinh ra sự ngưỡng mộ, vì việc làm cao thượng đó, bọn họ không cách nào sánh được.
Nam giáo viên dáng không cao, mặc quần jean đã giặt tới bạc màu, sắp bay màu thành da cừu luôn rồi. Bạn gái của hắn thì gày như que củi, xương gò má cao, còn để kiểu tóc quê một cục. Nhìn cô gái đó cầm cuốn sách đi qua đi lại trên bục giảng bài, vóc dáng mong manh tới mức người ta nhìn sợ cô bị gió thổi bay.
Hoàn cảnh xa lạ khiến mấy chàng trai đều hết sức hiếu kỳ, giáo viên nam đó cảm kích bọn họ lắm, còn tự mình xuống bếp phát thuốc lá nhăn nhúm cho họ, hình như đã hơi mốc rồi. Nghe họ nói chuyện mới biết, hai người bọn họ không chỉ làm giáo viên, còn thuận tiện làm luôn cả đầu bếp, có mấy đứa học sinh nhỏ tuổi mà nhà lại xa tới mười mấy km, căn bản không cách nào về nhà ăn trưa được.
Bấy giờ Bao Tiểu Tam mới hiểu, nồi thịt này không phải để khao thưởng bọn họ, mà còn cho cả học sinh ăn.
Rốt cuộc cũng đến giờ tan học, tiếng chuông là do thầy giáo dùng cái dùi gõ vào một cái chậu mẻ mà thoi. Keng keng keng keng, một đám trẻ con ăn mặc xanh xanh đỏ đỏ kéo ùa ra khỏi lớp học, tụ tập ở bếp.
Cô giáo hết sức vui vẻ vỗ tay nói:" Mọi người xếp hàng, hôm nay được ăn ngon."
Thầy giáo hô to:" Khi được người khác giúp đỡ thì phải làm sao?"
Một đám trẻ con nhìn canh thịt dê chảy nước dãi vẫn đồng thanh:" Cám ơn các chú, các dì."
Bao Tiểu Tam múc canh, Cảnh Bảo Lỗi phân phát, từng đứa từng đứa một, một bát canh thịt dê, một cái bánh lúa mạch, làm bằng đỗ trộn với bột lúa mạch, người nơi này gọi là Đức Nhật. Trông đen xì xì, có điều trong mắt những người ở đây đã là món ngon vô thượng, ai nhìn vào mắt cũng tỏa sáng, cầm lấy một cái là ngoạm mạnh.
Một con dê thì được bao nhiêu thịt đâu, múc đầy hai ba chục cái bát cơm thì cũng thấy đáy, miễn cưỡng đủ ăn mà thôi, vẻn vẹn là miễn cưỡng. Cừu Địch vừa ăn vừa nhìn bọn trẻ con, bất kể là nam hay nữ đều ăn giống nhau, ngấu nghiến như bị bỏ đói lâu ngày, từng gương mặt đen nhẻm hoặc lấm lem bừng sáng lên vị hạnh phúc.
Đôi mắt sung sướng đó, kiểu ăn như sói đó, chắc chắn là lâu rồi không được bữa ngon như vậy, cho dù với tiêu chuẩn dân nghèo như Cừu Địch chẳng phải ngon lành gì. Nhìn bọn trẻ ăn, nhìn trang phục quê mùa chẳng biết từ thời đại nào, thậm chí vá ví, đi dép cao su, cứ thế hạnh phúc ngồi ăn dưới mái hiên tí tách nước mưa nhỏ xuống, làm trong lòng y chua xót.
Nghèo! Cái nghèo khác nhau có cảm thụ khác nhau.
Bao Tiểu Tam cũng bị tác động, vốn hắn cũng cắm mặt ăn, nhưng không ăn quen được loại bánh tên Đức Nhật này, nuốt không trôi liền lên xe lấy bánh khô mang theo để ăn. Ăn được vài miếng vô tình ngẩng đầu lên phát hiện không ổn rồi, mấy đứa bé mắt hau háu nhìn hắn, bát của bọn chúng đã hết sạch, vẫn thèm khát liếm bát, liếm môi, vừa liếm vừa nhìn Bao Tiểu Tam. Khi nãy Bao Tiểu Tam vớt thịt dê cho mình nhiều nhất, giờ bị người ta biết lợi dụng làm việc công mưu lợi riêng, cái mặt thớt đỏ bừng.
" Ừm, nào nào, lại cả đây." Bao Tiểu Tam vẫy tay gọi mấy đứa bé lớn ăn nhanh tới, chia cho chúng thịt dê trong bát, mỗi đứa được một miếng như ngón cái thôi, vèo cái chúng đã cho hết vào mồm, mắt vẫn nhìn y như sói đói. Hết cách Bao Tiểu Tam đem bánh khô chia cho chúng, bọn trẻ con không cắn, đứa náo đứa nấy há to mồm nhét bánh vào, nhai nhồm nhoàm, chẳng hiểu làm sao hắn òa một tiếng khóc như trẻ con, nước mắt tuôn như suối, làm bọn trẻ con sợ quá, có đứa chưa kịp ăn còn định trả lại. Bao Tiểu Tam xấu hổ, che mặt chạy mất.