Chương 57: Mười bước ắt có cỏ thơm. (3)
Chương 57: Mười bước ắt có cỏ thơm. (3)
Đới Lan Quân phát hiện ra trước tiên, gọi Lão Thu, Cảnh Bảo Lỗi nghe thấy, không biết tên kia lên cơn thần kinh chạy đi đâu mất rồi, mấy người đuổi theo chạy khỏi sân trường. Phát hiện Bao Tiểu Tam ngồi dưới chân tường, nước mắt nước múi tèm nhem, khóc hết sức thương tâm, như đứa bé bị bỏ rơi.
" Sao thế Tam Nhi?" Cảnh Bảo Lỗi luống cuống, chưa bao giờ thấy Bao Tiểu Tam thế này, nhiều lúc hắn còn nghĩ tên vô tâm này chỉ biết vui không biết buồn là gì cơ:
" Đúng thế, có gì mà phải khóc chứ." Đới Lan Quân nghĩ Bao Tiểu Tam nhìn cuộc sống cực khổ của bọn trẻ con ở đây nên không đành lòng mà thương tâm, xúc động nói:" Biết làm sao được, điều kiện nơi này là thế đấy, bình thường có cái bánh mang theo ăn trưa là tốt rồi, đa phần đều là củ đào được trong rừng."
Lão Thu chỉ đứng nhìn không nói gì cả.
Đoán đúng rồi, Bao Tiểu Tam xì mũi một cái thật to gật đầu, nước mắt giàn dụa:" Tôi nhớ tới lúc mình còn nhỏ, nhìn người ta ăn thịt, tôi chỉ có thể đứng nhìn chảy nước dãi."
Cảnh Bảo Lỗi vỗ lưng an ủi:" Chắc là khi đó có người cho cậu nếm thử, nên tới giờ vẫn chưa quên hả?"
" Chính vì không có nên mới thương tâm." Bao Tiểu Tam lau nước mắt, tâm sự mỗi người e là người không cùng cảnh khó cảm nhận hết, hắn khóc nấc lên:" Không những không ai cho tôi ăn, cha tôi còn chê tôi làm mất mặt ông ấy, cởi dép đánh tôi ... Hu hu hu, tôi nhiều năm rồi không về nhà, tôi nhớ cha tôi quá ..."
Nói tới đó chẳng để ý tới xấu hổ nữa, càng khóc càng to, khóc tới nấc liên hồi, cảnh nghèo khó ở đây khiến hắn nhớ lại tuổi thơ, cho dù cuộc sống khi đó không tệ như thế.
Mọi người muốn khuyên nhủ, khuyên không được, Bao Tiểu Tam khóc một hồi thì về xe lấy hết thức ăn tích trữ ra, bê vào trong trường, khiến đám học sinh reo hò vang dội. Mọi người nhìn nhau, chẳng thấy vui, ngược lại sống mũi cay cay ...
Trường học không có giờ nghỉ trưa, ăn xong là phải tranh thủ học để còn nghi trước 4 giờ chiều cho những đứa bé đủ thời gian về nhà trước khi trời tối. Đứa lớn dắt bé, con trai dắt con gái, Bao Tiểu Tam kéo theo Cảnh Bảo Lỗi, lái xe chở bọn trẻ con đưa chúng đi một quãng, đám trẻ con chen chúc trong xe, lần đầu ngồi xe đắt tiền như vậy, đứa nào đứa nấy vừa hưng phấn vừa sợ.
Chỉ có một mình Cừu Địch chuẩn bị cơm tối, tính y là thế, có thể hòa đồng, song không bị ảnh hưởng bởi người khác, y có thể cùng Bao Tiểu Tam bày trò phá phách, cũng hoàn toàn thoải mái khi chi có một mình. Chuẩn bị xong xuôi đi ra ngoài, Lão Đổng, Đới Lan Quân, Lão Thu ở trong gian phòng khác chắc là an bài lộ trình sắp tới, Cừu Địch kệ bọn họ, khẽ gõ cửa phòng nam giáo viên.
Nam giáo viên đang ngồi bên bàn viết lách gì đó, nghe tiếng gõ cửa đứng dậy mời Cừu Địch vào, trong phòng hết sức đơn giản, chỉ có một cái giường ngủ, một cái tủ cũ và bàn làm việc, đèn tuýp.
" Ánh mắt này của anh thật lạ, không giống như muốn quyên tặng gì cho trường không." Nam giáo viên rót nước mời khách, bỗng nhiên nói một câu lạ lùng:
" Ánh mắt tôi làm sao?" Cừu Địch ngạc nhiên, hứng thú cười hỏi:" Có ánh mắt muốn quyên tặng à?"
" Có đấy, có hai loại ánh mắt nhìn chúng tôi, một là tôn kính, một là thương hại, bất kể loại nào thì cũng chỉ vì một nguyên do ở nơi này thôi, nghèo! Ánh mắt anh khác họ, anh có vẻ hoang mang, lại giống hoài niệm." Nam giáo viên nói rất bình thản, quá quen rồi mà: " Tôi thấy anh nấu cơm, có vẻ quen thuộc lắm, tôi đoán nhé, anh cũng từng đi chi viện giáo dục phải không?"
Cừu Địch nhìn quanh phòng, thân thiết tới bùi ngùi:" Đúng như thế, có điều mất liên lạc với bọn chúng nhiều năm rồi, không biết bây giờ bọn chúng ra sao? Tôi cũng mong ước làm giáo viên, thi mấy lần đều không được ... Nhưng dù thành giáo viên, tôi cũng không làm được như anh đâu."
" Anh không cần dùng ánh mắt khâm phục đó nhìn tôi, thực ra tôi chẳng cao thượng gì, lựa chọn làm giáo viên chi viện không hề vì muốn vinh diệu này, mà là tôi cùng đường rồi. So với việc sống phiêu bạt ở thành phố lớn, chẳng bằng tới nơi này cho thanh tịnh ... Ở thành phố lớn chúng tôi chẳng khác gì một con kiến, hoàn toàn không có chút cảm giác tồn tại, vì thế cùng bạn gái báo danh tới đây." Nam giáo viên cảm khái:" Tới đây tôi mới thấy mình sống có ích một chút."
" Quan trọng là anh đã làm được, lý do là gì không quan trọng nữa, tôi là người lựa chọn ở lại thành phố." Cừu Địch rất kính phục:" Cuộc sống khác gì sư khổ hạnh đâu, có người bạn của tôi đi được mấy ngày đã khóc xin về, dù điều kiện nơi đó tốt hơn ở đây không ít."
" Ừ, tôi cũng chẳng biết vì sao mình vượt qua được, nơi này nghèo, thực sự quá nghèo, đám trẻ con ở đây, thứ chúng giỏi nhất là chăn dê, mua một cái bút chì phải lên xã, khi chúng tôi tới sách giáo khoa cũng không đầy đủ ... Dạy học cả tháng rồi, tôi hỏi, chúng không biết quốc gia của mình lớn thế nào, không biết thủ đô nằm ở đâu, thậm chí có đứa chẳng nhận ra quốc kỳ."
" Về sau tôi mới phát hiện ra, nghèo về văn hóa còn đáng sợ hơn nghèo về vật chất, cả thôn chỉ tìm được đúng một cuốn Tân Hoa từ điển ... Chẳng biết vì sao khi đó tôi khóc nức nở, rồi mới quyết tâm ở lại." Nam giáo viên kể với giọng rất bình tĩnh, so sánh trước sau đã khác biệt rõ ràng, giờ đã có trường học, có thư viện nhỏ, có tiếng đọc sách vang vang, sự thay đổi không phải chỉ từ học sinh, còn bao gồm bản thân hắn:
Cừu Địch ngây người, lẩm bẩm:" Khi đó chỗ chúng tôi cũng vậy, rất nhiều du khách tới trường tham quan rồi khóc mà đi, đến khi về nhà rồi không ngừng gửi đồ tới, còn có rất nhiều người quyên cả hành lý của mình cho trường học ... Tôi rất nhiều lần muốn ở lại, nhưng cuối cùng không như anh, tôi không hạ được quyết tâm, rốt cuộc hết thời gian tôi vẫn đi."
" Đừng nói thế, tôi chẳng khác gì đâu, tôi cũng nhiều lần muốn đi lắm, song không bỏ được, mục dân nơi này coi chúng tôi như thánh nhân vậy, sự tin tưởng đó, chúng tôi không thể cô phụ ... Không cần khâm phục chúng tôi, cũng không cần thương hại chúng tôi, cuộc sống của chúng tôi ở đây rất phong phú, rất hạnh phúc."
" Tôi hiểu ... Tôi cũng là trẻ con nông thôn, chuyện học tập không dễ dàng, nếu năm xưa không có một cô giáo liên tục cổ vũ tôi, tôi đã không học hành tới nơi tới chốn ..." Cừu Địch lấy ví ra, rút mấy tờ tiền đặt lên bàn:" Tôi có chút tâm ý, mong anh nhận lấy ... Không nhiều, giúp được chút nào hay chút đấy thôi."