Chương 58: Mười bước ắt có cỏ thơm. (4)
Chương 58: Mười bước ắt có cỏ thơm. (4)
" Xin lỗi, chỗ chúng tôi không nhận tiền quyên góp." Nam giáo viên đẩy tiền về, ngại ngùng nói:" Có tiền cũng không ích gì đâu, nơi này có tiền cũng chẳng mua được gì, lại dễ khơi lên lòng tham của người nhận quyên góp. Cho nên tôi và bạn gái tôi đã tự lập ra một quy củ, không nhận tiền quyên góp."
Cừu Địch đã đi qua rất nhiều nơi rồi, thi thoảng y cũng quyên góp ít nhiều, lần đầu tiên gặp phải chuyện này.
" Nếu có cơ hội thì gửi cho bọn trẻ con ít thư và đồ dùng học tập là được ... À đúng rồi, khi nào anh đi, nhờ các anh gửi đi hộ cho chúng tôi." Nam giáo viên chỉ trên bàn, ở đó có tờ giấy tờ hắn đang viết dở:
Cừu Địch đi tới xem, là chồng thư dầy, y lật xem qua loa, thư gửi khắp cả nước, chữ viết trên lá thư xiêu vẹo, hẳn là của đám trẻ con nơi này rồi, đọc không nổi, nam giáo viên này đang tháo từng phong bí thư ra viết lại, không khác gì công tác biên dịch, sau đó đặt cả hai lá thư vào phong bì.
Nam giáo viên cười nói:" Đây không chỉ là hi vọng của mục khu, còn là hi vọng trong lòng rất nhiều du khách, là hi vọng của người quyên tặng. Không giấu gì anh, tôi từng không nhìn thấy bất kỳ hi vọng nào trong cuộc sống, không biết rằng cuộc sống có hi vọng lại phong phú và mỹ hảo như thế ... Có lẽ một ngay nào đó tôi sẽ rời khỏi đây, có điều chuyện trải qua ở đây, cả đời tôi sẽ không quên ..."
Cừu Địch trò chuyện một lúc rồi đi, tâm trạng không tốt cũng chẳng xấu, lửng lửng lơ lơ không dễ chịu, cứ thế một mình đi tham quan quanh trường học. Trong thư viện nho nhỏ, Cừu Địch nhìn thấy rất nhiều cuốn sách cũ đã dùng rách rồi được sửa lại, không chỉ có sách học, còn có ít chuyện tranh, ở nơi bế tắc thế này, có những cuốn truyện cổ Grimm, Nghìn lẽ một đêm, là có sự mỹ hảo giống như trong cổ tích rồi.
Khi Cừu Địch nhìn thấy đôi giáo viên đó tiễn mấy đứa học sinh lớp lớn ra khỏi trường, còn ân cần dặn dò, y biết không hề có thành phần diễn kịch nào trong đó.
Y quên cả mục đích chuyến đi này, quên chuyện không vui trên đường đi, như quay lại nhiều năm trước, khi mới ra trường, trong lòng còn mang đầy lý tưởng cùng khao khát muốn làm chuyện gì đó. Đến tối Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam về, ba người không hẹn mà chung ý nghĩ, mặc áo mưa đi mấy dặm, gọi điện cho Đường Anh ở thủ đô, liệt kê danh sách dài vật phẩm học tập, nhờ cô mua thay gửi tới nơi này.
Không làm chút gì đó, không yên lòng.
Mưa dửng rồi, thôn nhỏ tĩnh mịch thi thoảng nghe thấy tiếng bò tiếng dê, thôn dân nơi này nghỉ ngơi sớm, buổi tối chưa tới 9 giờ mà đã không thấy chút ánh đèn nào nữa, chỉ có trường học còn chút ánh sáng hắn ra từ ô cửa sổ nhỏ.
Két, cửa đẩy ra, Đới Lan Quân dẫm dẫm bùn trên chân, Ninh Tri Thu kiểm tra bảo dưỡng xe được chủ nhiệm Đổng gọi về, hắn khẽ hỏi Đới Lan Quân:" Có chuyện gì thế?"
Đới Lan Quân dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn, hỏi một câu không đầu không cuối:" Anh làm mật vụ mấy năm?"
" Tám năm." Ninh Tri Thu đáp ngắn gọn:
" Vậy tố chất tâm lý chắc là rất tốt."
" Cũng được, nghề của chúng ta, ai mà chẳng như nhau."
Đới Lan Quân gật đầu rất thần bí:" Vậy thì tốt."
" Rốt cuộc có chuyện gì thế?" Ninh Tri Thu hỏi lần nữa, cảm giác sắp xảy ra chuyện gì đó:
" Không phải nói rồi sao, kiểm tra tố chất tâm lý của anh thôi mà, lát nữa đừng kinh ngạc đấy." Đới Lan Quân vẫn không chịu giải thích, làm cả dấu hỏi lớn nhét chặt đầu Ninh Tri Thu:
Hai người đi lên trên lầu, phòng thư viện ngăn cách ra, chuyên môn dọn một gian riêng cho chủ nhiệm Đổng, khi bọn họ gõ cửa đi vào thì Đổng Thuần Khiết đã kiểm tra bản đồ, loại phân giải cao, có thể so sánh với bản đồ quân sự. Ninh Tri Thu chỉ liếc mắt một cái, biết ý nhìn sang nơi khác, thứ đó thuộc về cấp bậc cơ mật rồi, từng là mật vụ, hắn tự có giác ngộ không nói nhiều, không hỏi nhiều, cho dù đã xuất ngũ, thói quen này vẫn không đổi.
Đới Lan Quân cẩn thận đóng cửa lại đi ra ngoài, Đổng Thuần Khiết bấy giờ mới ngẩng đầu lên, kéo ghế bảo Ninh Tri Thủ ngồi xuống, gương mặt hết sức nghiêm túc, không như kiểu bông đùa thương ngày. Ninh Tri Thu không quen:" Chủ nhiệm Đổng, anh đừng nghiêm túc như thế, tôi chỉ là người ngoài cuộc thôi, chuyện của đơn vị, giúp gì được tôi sẽ giúp. Sau khi tôi bị thương phải nghỉ, cũng nhờ anh lo cho thủ tục đãi ngộ, mấy năm qua anh cũng giúp tôi không ít mà."
" Anh nói như thể tôi lấy ơn ra để bắt anh báo đáp vậy." Đổng Thuần Khiết không vui:
"Nhận ơn bằng giọt nước, báo đáp bằng cả dòng sông, anh yên tâm, tôi sẽ có hết sức." Ninh Tri Thu không tranh luận:
" Ôi, khó lắm." Đổng Thuần Khiết vỗ bản đồ:" Hướng bắc tới Tân Cương còn hơn 1000 km, từ nơi này tiến vào Thiểm Tây, Cam Túc hay là đi đường vòng tới Nam Cương, khó mà nắm bắt được ... Năm nay đã là năm thứ năm rồi, tôi đi con đường này tới lần thứ tám, gần như năm nào tới mùa hè thu là tôi lại tới ... Tốn kém vô số, chẳng được chút công trạng nào."
" Chuyện này vốn không dễ mà, như mật vụ chúng tôi ngày ngày tra gián điệp, tra phá hoại nhưng thực sự được mấy người từng thấy gián điệp với phá hoại? Đại bộ phận giống như tôi, đến khi xuất ngũ rồi cũng không biết gián điệp trông thế nào." Ninh Tri Thu an ủi:
" Tôi cũng thế, người này anh thấy sao?" Đổng Thuần Khiết đưa ảnh tới, đó là đối tượng camera giám sát ở huyện Lâm Đàm chụp được, mặt hốc hác, râu nối tới tận tóc mai, theo như mấy cô gái bán dâm kể, cổ hắn còn có một vết xẹo dài, đây là thu hoạch lớn nhất cho tới giờ của bọn họ.
" Nếu đúng là thăm dò phi pháp thì đây chỉ là người dẫn đường thôi, không phải gián điệp." Ninh Tri Thu chỉ nhìn lướt qua rồi trả lại:
" Lý do!"
" Thứ nhất thì công an địa phương cũng phản ánh rồi, khẩu âm đương địa, nhìn gương mặt này cũng mang đặc điểm của người tây bắc, nếu là người vùng ngoài tới mà học luôn cả khẩu âm thì rất hiếm. Thứ hai nếu đã là thăm dò phi pháp thì luôn phải cẩn thận, sao có thể tới nơi nguy cơ cao? Cho nên cùng lắm chỉ là tên dẫn đường."
Điểm này dễ phán đoán thôi, muốn tới nơi địa hình phức tạp, khí hậu biến đổi khó lường, nếu không có người đương địa dẫn đường khó mà làm gì được. Đổng Thuần Khiết giơ ngón cái:" Đúng là ánh mắt dân chuyên nghiệp, hơn đứt những người tôi từng tìm trước kia."
(*) Nam Cương, Bắc Cương là cách gọi tắt Nam Tân Cương với Bắc Tân Cương.
Truyện này cho tới giờ vẫn ở giai đoạn thiết lập bối cảnh thôi, phần hay ở hết nửa sau.