Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 389 - Chương 59: Ân Cần Chắc Gì Đã Tốt. (1)

Chương 59: Ân cần chắc gì đã tốt. (1) Chương 59: Ân cần chắc gì đã tốt. (1)

" Anh nói quá lời rồi, không tới mức kém thế chứ, đây chỉ là kiến thức cơ bản thôi mà ... Chủ nhiệm Đổng, lần này trong cục chúng ta có bao nhiêu người tới? Sao tôi thấy mấy chàng trai kia chẳng giống đồng nghiệp gì cả." Ninh Tri Thu ngờ vực chuyện này lâu rồi, lúc đầu còn tưởng mấy chàng trai kia là người mới, đưa đi rèn luyện, qua chuyện ngày hôm nay nhận ra, bọn họ chẳng biết gì hết:

Nghe câu hỏi, Lão Đổng cười hết sức quỷ dị gian xảo:" Đây là chuyện hôm nay tôi gọi anh tới để nói đấy, Lão Thu, mai chúng ta lại phải đi rồi, chuyện cần nói phải nói, tôi không thể hại anh được."

Hại mình sao? Thế là ý gì, mình có quái gì để người ta hãm hại chứ? Ninh Tri Thu đột nhiên mặt cứng đờ, tựa như nghĩ tới chuyện gì đáng sợ, hai hàm răng xiết lại:" Chủ nhiệm Đổng, anh đừng nói với tôi là anh tự ý hành động, chưa được sự cho phép của tổ chức đấy nhé."

" Đúng là dân chuyên nghiệp, đoán cái ra ngay." Đổng Thuần Khiết lần nữa hớn hở tán dương:

Đoán thì đúng, cơ mà Ninh Tri Thu không vui nổi, cảm giác không lành càng lớn:" Anh đừng nói với tôi mấy chàng trai đó không phải là ..."

" Ài, thuê từ công ty điều tra thương nghiệp ở thủ đô đấy, đều là người không gốc gác gì, rất thích hợp làm nội tuyến." Đổng Thuần Khiết rốt cuộc nói ra ý đồ:

" Anh ... anh, anh Đổng, tôi phải nói gì với anh đây, anh sợ mình không phạm sai lầm hả? Chúng ta là cơ quan an ninh đấy, chắc tôi không cần nhắc anh công việc của chúng ta là gì đâu nhỉ, anh cả thường ngày anh giao du không cẩn thận còn phải giải trình với tổ chức . . vậy mà anh lại dính vào chuyện chết người này." Ninh Tri Thu mặt mày đau khổ, chuyện này e là rắc rối lớn:

Đổng Thuần Khiết mặt bình tĩnh, hết lòng chân thành nói:" Cho nên tôi mới cùng anh thương lượng để anh có chuẩn bị âm lý, vốn định giấu anh cơ, nhưng tôi nghĩ nên nói ra thì hơn, tránh tương lai bị anh oán trách."

Ninh Tri Thu nghẹn lời, không cách nào nói ra câu chối từ, vừa rồi cói nói biết ơn báo đáp, giờ thì há miệng mắc quai rồi, lòng hết sức bực bội:" Rốt cuộc có chuyện gì? Trong đơn vị thiếu gì người rảnh rang, chuyện gì khiến anh phải liều mạng làm việc này?"

" Tôi không ở cơ quan sự vụ nữa." Đổng Thuần Khiết tiết lộ:

" Vậy anh ..." Ninh Tri Thu sửng sốt, Lão Đổng ở cơ quan sử vụ nổi tiếng là người cao su, nơi đó thay mấy đời Lão Đổng rồi, trụ lại rất khó, nhưng Lão Đổng là người giỏi ăn giỏi uống giỏi bồi tiếp lãnh đạo, cho nên lãnh đạo nào lên cũng thích hắn, chức vị đó là chỗ béo bở trong mắt vô số người:

" Chuyện từ mấy năm trước rồi, vào thời cục trưởng Liêu cơ, khi đó tôi nghĩ, đời này của mình chỉ ăn uống chơi bời là hết rồi, chẳng làm được chuyện gì tử tế đâu. Tôi vô tư ăn uống tới mấy lãnh đạo đi cả, ăn uống tới vợ cũng bỏ đi ... Đến một ngày soi gương, tóc cũng đã bắt đầu bạc, người ta tuổi tôi đã có thành tựu gì đó, còn tôi càng sống càng tụt lùi, lùi một phát về mấy chục năm trước ... Bởi thế tôi muốn thay đổi cách sống, khi đó trong cục thành lập cổ công tác đả kích thăm dò phi pháp, tôi nóng đầu lên thế là xung phong tham gia."

Đổng Thuần Khiết cay đắng kể, ai mà ngờ được cái tổ công tác đó chỉ là làm cho có, thành lập một tổ lãnh đạo, phát vài văn kiện dấu đỏ, mở vài cuộc họp, phát biểu vài câu, thế rồi hết ... Không còn gì nữa, tổ công tác chẳng có công tác gì hết. Thế nhưng bên ngoài lại xảy ra chuyện rồi, bên này còn đang họp, bên kia đã có tin tức hoạt động thăm dò phi pháp, đã giao dịch ở nước ngoài, tổ công tác thành trò hề.

Nói tới đó Lão Đổng vỗ bàn:" Bọn khốn kiếp đó cố ý cho tôi không xuống thang được phải không?"

Ninh Tri Thu cũng biết cái nhiệt tình ba phút của chủ nhiệm Đổng, hắn lăn lộn quan trường bao năm, sống sót qua bao đời lãnh đạo, không có cái tai nghe tám hướng sao được. Chắc chắn là biết cái tổ công tác đó thành lập cho vui nên nhảy vào, ai ngờ thành ra có chuyện.

Kết quả là sự việc tình cờ ấy biến Lão Đổng trở nên bất thường, hắn nói:" Vì cục tức đó mà tôi uất tới tận bây giờ đấy, anh xem đi, bốn năm tôi chạy tới tám chuyến, giờ là năm thứ năm rồi, mỗi chuyến mòn mấy cái bánh xe. Tôi nghĩ, thế nào cũng phải đích thân bắt được một hai tên, tôi không tin bọn chúng có ba đầu sáu tay ... Tôi thực sự bỏ rất nhiều công sức vào chuyện này, chuyên môn điều tới trung tâm tư liệu tình báo, mấy năm qua tôi chỉ nghiên cứu đúng một thứ, thăm dò trái phép."

Xem ra Lão Đổng muốn ngã ở đâu thì đứng lên tại đó, Ninh Tri Thu vẫn không hiểu nổi:" Dù có thế thì anh cũng phải xin phép mới được chứ, ra ngoài bao nhiêu chuyện bất ngờ, không mang theo vài mật vụ, xảy ra chuyện phải làm sao?"

" Anh tưởng tôi không biết à, xin phép rồi, được hai lần đầu đều do cục phê duyệt, cho 50 vạn kinh phí, cũng cấp cả người, cả xe cả phương tiện, còn có công văn yêu cầu đơn vị dọc đường chi viện, khí thế rất lớn."

Lão Thu hiểu rồi, ra quân rầm rộ, kết quả là cúi đầu trở về, chẳng được tính sự gì, nên sau này cục không duyệt nữa.

" ... Cục trưởng Liêu nói tôi là người mù đi tìm ngựa chột, cục trưởng Trần nói tôi mà mèo mù không bắt được chuột mắt sáng ... Cậu không biết, bọn họ trêu đùa tôi, khiến cho cả trông cửa trong cục cũng biết tôi là tên vô dụng nhất từ khi cục thành lập tới nay, tiêu hết trăm vạn trong cục mà không tìm nổi một sợi lông của bọn gián điệp." Đổng Thuần Khiết đau khổ than vãn:

Ninh Tri Thu im lặng rất lâu, hắn nể mặt Lão Đổng mà tham gia chứ chẳng hề đánh giá cao chuyến này, năng lực của Lão Đổng à, trừ ăn chơi ra cái gì cũng nát, quyết tâm cũng chẳng thay đổi được gì. Đới Lan Quân à, cô gái đó biết chút võ vẽ, nhưng không giúp được gì ở chuyện này, còn ba chàng trai kia thì thôi đi, thậm chí còn chẳng biết mình đang làm gì ... rốt cuộc hắn không nhịn được:" Chủ nhiệm Đổng, bất kể anh có bao nhiêu nguyên nhân, bao nhiêu lý do thì anh cũng sai rồi, ngành này của chúng ta coi trọng nhất là kỷ luật. Anh không làm gì cả không ai để ý, nhưng anh làm thế này khác gì ... khác gì . . anh bảo tôi nói sao đây?"
Bình Luận (0)
Comment