Chương 60: Ân cần chắc gì đã tốt. (2)
Chương 60: Ân cần chắc gì đã tốt. (2)
" Khác gì tự chuốc lấy cái chết chứ gì?"Tôi không sợ xử phạt, có cơ sở của ông cụ nhà tôi ở đó, ai dám làm gì tôi chứ, cùng lắm là tôi chuyển sang đơn vị khác ..." Đổng Thuần Khiết vỗ bàn, hào khí ngút trời tuyên bố, rồi lại nhanh chóng xì hơi:" Nhưng tôi sợ là, cả đời bị người ta dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn kẻ vô dùng để nhìn mình. Nhóm bạn bè ở thế hệ tôi, làm quan thì tới cấp bộ, kinh doanh thì tới cấp phú hào, chỉ có tôi là đi làm nhân viên quèn, còn là cấp ăn hại ... Năm nay tôi đã 48 tuổi, cho dù không tự chuốc lấy cái chết, vị trí của tôi cũng sắp bị người ta lấy mất."
" Tôi không cam tâm, không vì cái ghế này thì cũng phải vì cái thể diện này, cho nên tôi chạy tám chuyến thì chỉ có hai chuyến đầu được phê, còn lại là tôi tự tổ chức. Tôi dùng cảnh sát, thám tử tư, vệ sĩ riêng, mật vụ xuất ngũ, chuyên gia trong nghề ... Ôi, kết quả chẳng phạt hiện được gì, hoặc là bọn họ coi tôi là thằng ngốc, lấy tiền của tôi coi như đi chơi."
" Lần này thì khác, có phát hiện rồi, tôi không thể không coi trọng, nên đem sự thật nói cho anh."
Đây đúng là chuyện làm người ta khó xử, Ninh Tri Thu ngửa đầu lên trời thở hắt ra một hơi, đến khi ngồi thẳng lại thì lại bắt gặp vẻ mặt đầy trông đợi của Lão Đổng, hắn chỉ còn biết thở dài:" Anh định kéo tôi làm đệm lưng cho anh đấy à?"
" Không nghiêm trọng như vậy đâu, nếu có phát hiện trọng đại, tôi sẽ lập tức báo lên trên, bên trên lại chẳng vẫy đuôi tới nịnh bợ tôi, mừng quá ấy chứ, ai lại để ý chuyện chúng ta vi phạm kỷ luật. Tôi cũng muốn đường đường chính chính làm việc này lắm chứ, nhưng không được ... Tưởng tượng mang theo bảy tám cái xe, ai nấy mặt hầm hầm, hông gài vũ khí, trông khác gì đi đòi nợ ... Đừng nói bắt gián điệp, đến bọn trộm vặt cũng tránh đường, làm nên việc gì nữa." Đổng Thuần Khiết tuy gần 50 rồi, nhưng mà da dẻ hồng hào trắng mịn, làm bộ mặt đau thương thật khó làm người ta xúc động:
" Tôi cũng chắc gì đã được việc, mấy năm qua phát triển nhanh như thế, tôi thấy mình lạc hậu rồi." Ninh Tri Thu tự biết mình:
" Không được cũng không sao, coi như đi chơi một chuyến vậy, nếu mà tìm được thì công lớn ... Tôi sẽ đi tìm cục trưởng Trần điều cả nhà anh lên thủ đô. Anh nghe ngóng đi, Lão Đổng này đã bao giờ bạc đãi anh em chưa?" Đổng Thuần Khiết vỗ ngực đưa ra điều kiện ưu đãi:
Ninh Tri Thu có phải trẻ con đâu mà trông đợi vào lời hứa xuông ấy, nhưng mà nói thật, dù có là hứa xuống thì Lão Đổng cũng hơn khối lãnh đạo mà hắn biết, huống hồ mấy năm qua chịu ơn Lão Đổng không ít, đó là sự thật, ít nhất mỗi lần Lão Đổng đi ngang qua đều không quên ghé qua nhà hắn ăn uống:" Tôi sẽ tận lực mà làm, có thành hay không thì trông vào vận may vậy."
" Tốt, tốt, chỉ cần câu này của anh là đủ rồi, có anh ở đây là tôi yên lòng. Nào, nào, chúng ta cũng lên kế hoạch, xem xem tuyến đường tiếp theo nên chọn thế nào."
Tình tình Đổng Thuần Khiết tốt hơn hẳn, trải rộng bàn đồ lên làm, hai người chụm đầu bàn bạc.
Hơi ẩm trong sân rất lớn, mấy chỗ bị đọng nước, trời lạnh căm, Đới Lan Quân ngồi dưới mái hiên, buồn chán nhìn ánh đèn hắt lên từ mặt nước. Đợi rất lâu không thấy Lão Thu đi ra, cô đoán chừng hai người nói chuyện rất hợp ý, sở trưởng của chủ nhiệm Đổng là ở đó, làm chuyện đàng hoàng thì rất ít chuyện thành công, nhưng mà nói tới chuyện xã giao, lôi kéo quan hệ thì đánh đâu thắng đó, chưa từng bị cự tuyệt.
Bọn họ chắc chắn là lên kế hoạch cho chuyến hành trình rồi, Đới Lan Quân đứng dậy, ngồi quá lâu, chân tê cả đi. Cô thong thả tới bếp, liếc mắt nhìn một cái, chăn đệm đã trải xong, ba người kia chê phòng học quá lạnh, chuẩn bị đốt lửa ngủ ở đây một đêm. Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi đã chui vào túi ngủ, đang thảo luận gì đó, Cừu Địch thì ngồi bên bếp vừa sưởi ấm vừa hong quần áo, nơi này không hổ là vùng đất ngập nước, lúc nào cũng thấy không khí ướt sũng.
Đới Lan Quân gõ cửa mấy cái rồi đẩy cửa đi vào, Bao Tiểu Tam quay đầu thấy mỹ nhân, mồm miệng không biết giữ gìn gì hết:" Oa, chị Đới, có phải muốn tới chỗ chúng tôi ngủ không? Ấm lắm đấy."
" Có phải cậu còn muốn chị ngủ cùng cậu không?" Đới Lan Quân khiêu khích lại một câu, cũng không để ý tới hắn, vẫy tay gọi:" Cừu Địch, lại đây."
" Làm cái gì, tôi sắp ngủ rồi." Cừu Địch rất không nể mặt:
" Vừa vặn, tôi kể cho anh nghe chuyện trước giờ ngủ." Đới Lan Quân đứng dựa cửa đợi, tỏ rõ thái độ y không ra thì không đi:
Cừu Địch không còn cách nào, mặc áo vào, thái độ cảnh giác:" Nói đi."
Đới Lan Quân hất mặt:" Ra ngoài, anh sợ cái gì, tôi ăn thịt được anh sao?"
" Đúng thế, có ăn cũng không nên ăn cậu ta, cậu ta đen xì xì ấy, ăn làm gì ... Chị Đới, tôi có thể xin được ăn không?" Cảnh Bảo Lỗi nửa đùa nửa thật nói, trên đường đi hắn nhiều lần lấy lòng Đới Lan Quân, nhưng chẳng hiệu quả:
Đới Lan Quân nguýt một cái:" Cậu quá ẻo lá, không phải gu của chị."
Không phải nói đùa, chị Đới khoanh tay trước ngực, tóc dài búi lên cao, trang phục leo núi ôm lấy thân hình yểu điệu, giảm đi vài phần quyến rũ, nhưng mạnh mẽ thì thêm rất nhiều. Bao Tiểu Tam cũng chỉ dám đùa vừa phải nữa là, nói gì Cảnh Bảo Lỗi bị nói im re. Cừu Địch đứng dậy đi ra ngoài trong ánh mắt hâm mộ của hai người bạn, Bao Tiểu Tam nuốt nước bọt:" Trăng cao gió đen, hai người họ muốn làm gì?"
" Ngọn liễu mảnh trăng treo, hoàng hôn người hẹn ước, đồ ngốc!" Cảnh Bảo Lỗi giọng hơi chua:
" Mày mới là thằng ngốc ấy, nhìn xem có trăng không? Trời tối đen như mực, hai người họ xảy ra chuyện thì sao? Lời của tổ chức nói thế nào nhỉ, phạm vấn đề tác phong sinh hoạt đúng không?" Bao Tiểu Tam có lập trường rất đúng đắn, trừ mỹ nữ trong máy ra thì chỉ nhìn chứ không mơ tưởng:
" Không thể nào, trong tổ chức mà có mỹ nữ thì đều là chuẩn bị cho lãnh đạo, làm gì tới lượt cậu ta ." Hết Đường Anh lại tới Đới Lan Quân, nói thích thì còn xa lắm, nhưng bảo bọn họ có thiện cảm với Cừu Địch thì Cảnh Bảo Lỗi khẳng định chắc luôn, chàng trai bình thường nào mà không hâm mộ:" Với lại người ta cũng chẳng nhìn trúng cậu ta, cậu ta sao đẹp trai bằng cậu."
" Ấy, câu này tao thích nghe đấy, nào nào Bảo Đản, lại đây cho anh thơm một cái."
" Á, Tam Nhi, cậu mò tới đây tôi tự sát cho cậu xem, trời ơi! Cứu tôi với ..."