Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 391 - Chương 61: Ân Cần Chắc Gì Đã Tốt. (3)

Chương 61: Ân cần chắc gì đã tốt. (3) Chương 61: Ân cần chắc gì đã tốt. (3)

Tiếng cười đùa trong bếp truyền vào tai Đới Lan Quân, cô cười quay đầu nhìn, thấy Bao Tiểu Tam bò nửa người khỏi túi ngủ, mồm chu ra, Cảnh Bảo Lỗi ra sức đẩy mặt hắn, đó là một đôi hạnh phúc, chẳng bao giờ nghĩ quá nhiều. Chàng trai này thì lại trái ngược, khiến cô đau đầu, tới giờ vẫn không nhìn ra y đang nghĩ cái gì, chỉ phát hiện y hợp thể của rất nhiều mâu thuẫn nội tâm.

" Cô chuẩn bị nói cái gì, muốn tôi đoán đấy à?" Cừu Địch rời cổng trường là đứng lại, ở sân trường còn được trải xi măng, lát đá, chứ trong thôn thì toàn bùn đất, mưa xuống một cái lầy không chịu nổi:

Đới Lan Quân nhỏ nhẹ nói:" Anh đoán được sao?"

" À, đoán ra rồi, rảnh rỗi quá, kiếm tôi để giải trí đấy à?"

" Chúng ta chẳng lẽ không thể nói chuyện một cách bình thường, hòa thuận được?"

" Có chứ, không phải là đang nói à?" Giọng điệu Cừu Địch rất chướng tai:

" Được rồi, tùy anh." Đới Lan Quân đầu hàng, nói thẳng luôn:" Chẳng có gì cả, xin lỗi, buổi sáng không nên dùng những lời gay gắt như thế nói với anh."

" Chà, từ lúc quen cô tới giờ rốt cuộc cũng nghe được một câu tiếng người."

" Này, anh nói chuyện kiểu gì thế hả? Cái gì mà rốt cuộc cũng nghe được một câu tiếng người."

" Vì trước kia cô toàn nói dối chứ sao, ngay cả câu nói vừa rồi chưa chắc là thật lòng, nhưng hay dở gì cũng lọt tai ... Chỉ thế thôi phải không?" Cừu Địch làm ra vẻ muốn đi:

Tính cách Đới Lân Quân cũng chẳng hiền lành gì, dựa vào cửa chặn đường:" Không chỉ có thế."

" Vậy thì mau nói đi." Cừu Địch khịt mũi, đây mới là bộ mặt thật của cô em này:

" Còn nữa là, tôi thay học sinh nơi này cám ơn các anh, có thể nhìn ra, anh là người ngoài lạnh lùng, trong nhiệt tình."

Chắc chắn là thằng khốn Bao Tiểu Tam rồi, thế nào hắn chẳng đem chuyện gọi điện thoại về thủ đô nhờ mua đồ đi khoe lấy công. Cừu Địch không bình luận gì cả, chuyện y thấy cần làm thì sẽ làm, không nghĩ gì thêm.

" Mai phải đi rồi, không có gì để nói sao?" Đới Lan Quân nghiêng đầu sang, nhìn Cừu Địch đứng trong bóng tối:

" Cô có chuyện không yên lòng muốn nói chứ gì?" Cừu Địch nhỏ giọng nói, như sợ người ta nghe được:

Đới Lan Quân cảm giác được có hơi thở khe khẽ phả vào mặt, cô không chịu thua kém, ghé tới gần:" Vậy tôi nói anh có chịu nghe không?"

Hai người gần như dán sát mặt vào nhau, nhưng không ai chịu lùi bước, Cừu Địch nói thẳng:" Nói thật thì nghe, nói dối thì thôi."

" Đã tới mức này rồi tôi còn cần phải lừa anh nữa à? Tôi muốn nói là, anh không cần quá đề phòng như thế, không đáng sợ như anh nghĩ, chăng qua là thăm dò phi pháp, bọn chúng cũng đang cố gắng tinh giản nhân thủ, cùng lắm là hai ba người, hơn nữa đa phần không mang vũ khí. Loại người này truy tìm thì khó chứ đối phó với bọn chúng thì quá đơn giản."

" Còn nữa không?"

" Còn, anh không cần hiểu lầm chúng tôi, chúng tôi là người xuất thân cơ quan nhà nước, không tiếp xúc với tam giáo cửu lưu ngoài xã hội, nhiều chuyện không đối phó được. Tìm các anh chỉ là muốn tím người dẫn đường, tới lúc quan trong có tiếp viện lo hết, sẽ không đẩy các anh vào chỗ nguy hiểm."

" Còn nữa không?"

" Thế còn chưa đủ à? Anh còn gì chưa yên tâm nữa." Đới Lan Quân khó chịu:

" Tôi chưa từng yên tâm, vì tới lúc này rồi cô vẫn muốn lừa tôi." Cừu Địch cũng chẳng vui vẻ gì:

" Thế à, anh ăn nói kiểu gì thế, cái gì mà lại lừa anh."

" Thôi cô bớt vờ vịt đi, ở cái đất thủ đô đó, cả bà dì ở tổ dân phố còn lên mặt như có 250 vạn vậy, chẳng thèm dùng nửa con mắt nhìn người vùng ngoài như bọn tôi, đừng nói người như cô ... Khách khí với đãi ngộ thế này, không có vấn đề mới lạ."

" Nói không chừng thực sự có chuyện tốt thì sao, nói không chừng chủ nhiệm Đổng giải quyết công tác cho anh thật thì sao, hay là anh nhờ cậy tôi đi, tôi tìm quan hệ giúp anh cho." Đới Lan Quân không nhịn nữa bắt đầu mỉa mai:

Hôm nay, cô cũng suy nghĩ nhiều, rốt cuộc quan hệ của bọn họ bắt đầu xấu đi từ lúc nào, mới đầu lên đường chẳng phải mọi người rất vui vẻ à? Ngay cả lúc đi tìm tình nhân cho chủ nhiệm Đổng, ba chàng trai đều rất tích cực.

Khi xem lại toàn bộ hành trình, hình như là khi rời Lâm Đàm, sau khi phát hiện manh mối từ hiệu mát xa.

" Cô biết hành động của cô trong mắt tôi tức cười thế nào không? Cô và Lão Đổng căn bản chẳng có mục tiêu gì cả, tuyến đường đều là suy đoán, xe là xe riêng, công cụ thông tin là loại công khai không có bảo mật ... Cô luôn coi thường bọn tôi chứ gì? Cô nghĩ bọn tôi là đám ngốc nhà quê thôi ít kiến thức muốn lừa sao thì lừa chứ gì? Dù là cảnh sát bình thường đi phá án cũng có ý thức bảo mật, các cô lại đi tìm tới cơ cấu điều tra thương nghiệp, thuê người không hề có thân phận như chúng tôi, dẫn theo đồng nghiệp đã lui về ..." Cừu Địch vừa nói vừa đưa mặt tới, dù nơi này ánh sáng không tốt, nhưng hai người ở gần tới mức đủ nhìn rõ sắc mặt của nhau:" Cô dám nói lần nữa là có chi viện không, cô dám vỗ ngực đảm bảo đây là nhiệm vụ quốc gia giao phó không?"

Đới Lan Quân không trả lời mà đưa tay ra, như người chị muốn an ủi đứa em tùi hờn, Cừu Địch nghiêng đầu né đi, cô hỏi:" Cô đoán ra rồi, vì sao không đi? Tôi có ngăn anh đâu? Đừng nói vì hai người bạn kia nhé, ba người thân thiết như vậy, tôi tin anh thừa sức thuyết phục họ mà, nhưng mà anh chưa từng làm thế."

Cừu Địch cũng không trả lời câu hỏi nay.

Đới Lan Quân xoay người, lần nữa đối diện với Cừu Địch, đồi ngực nhô lên gần như chạm vào y:" Chẳng lẽ là do tôi, lần đầu chúng ta gặp nhau, anh đã nhìn tôi với ánh mắt rất lạ đấy, anh nhận ra không ... Thật ra tôi lần đầu gặp anh cũng có chút cảm giác. Tôi không ngại chúng ta tìm hiểu nhau sâu hơn đâu ... Đừng nói với tôi là anh không có cảm giác gì nhé?"

" Đương nhiên là có rồi, cảm giác được cô đang chột dạ, muốn thay đổi đề tài, cũng chứng minh được tôi đoán đúng ... Đừng giở thủ đoạn với tôi, chúng ta không phải người cùng đường."

" Đừng vờ vịt, anh cũng ngây thơ gì đâu, anh cũng rất thích chơi tâm cơ còn gì. Hay chúng ta đánh cược đi, tôi cước ai đoán sai hết, dám không?" Đới Lan Quân thách thức:

" Lại định lừa tôi đấy à?" Cừu Địch cười khẩy:

" Hi hi, anh tự tin thế cơ mà, còn sợ tôi lừa anh? Cược bằng số tiền chưa thanh toán nhé, nếu anh đoán sai thì khỏi mơ tới số tiền đó nữa."

" Ha ha, câu nói này giống phong cách của người trong tổ chức rồi đấy, tôi chẳng hứng thú đánh cuộc với cô. Lúc nào thích hợp tôi dẫn hai người bọn họ đi, khoản tiền còn lại à, tôi hoài nghi các người căn bản không chịu trả, các người thanh toán bằng tiền mặt, không lấy biên lai, không phù hợp với nguyên tắc của tổ chức."

Lúc này hai người mặt đối mặt, rất gần, Đới Lan Quân ngẩng cao đầu thách thức, Cừu Địch hơi cúi xuống, chóp mũi của họ chỉ còn một ly nữa thôi là chạm nhau. Mùi thơm cơ thể Đới Lan Quân phát tán ra, trong đêm lạnh càng thêm nồng nàn, Cừu Địch hạ mí mắt, đưa tay ... Đẩy cô sang bên, mở cửa đi vào, lời đã hết không còn gì để nói nữa.

Đới Lan Quân dựa vào khung cửa Cừu Địch, cô chẳng hề có chút buồn phiền bực tức vì bị vạch trần, trong lòng thầm nói:" Nếu anh đoán đúng thì tôi yên tâm rồi ... Hừ, cái thằng nhóc này thế mà không bị mình quyến rũ."

Cả đêm bình yên trôi đi, rạng sáng hôm sau trời còn tờ mở họ đã lên đường, hai giáo viên chi viện tiễn họ ra tới đường. Cừu Địch nhìn xấp thư từ dày trên xe, đó là những lá thư cám ơn chuẩn bị gửi đi khắp nơi trên cả nước, trong lòng nặng trĩu. Đi xa rồi vẫn nhìn thấy hai bóng dáng mong manh trên lưng núi, sau lưng họ là vầng mặt trời đỏ ối đang bay lên, tựa như bọn họ đang nâng mặt trời đem ánh sáng chiếu khắp vùng biên cương.

Con người và con người khác biệt thật lớn, Cừu Địch đang xúc động, hoài niệm thời gian mình cũng tới nông thôn làm giáo viên thì bên kia dừng xe, Đới Lan Quân chuyển sang xe này ngồi với y và Lão Thu. Thế là trong chớp mắt phá hỏng hết cảm xúc của y.

Cừu Địch dựng cổ áo lên che mặt, khép mắt lại, tiếp tục chuyến hành trình buồn chán.
Bình Luận (0)
Comment