Chương 62: Cách biệt ngàn dặm chẳng hay. (1)
Chương 62: Cách biệt ngàn dặm chẳng hay. (1)
Quán vịt quay, Tiền Môn, Bắc Kinh.
Vị trí gần cửa sổ, Quản Thiên Kiều cuộn bánh lá sen há to miệng ngoạm một miếng lớn, vừa nhai vừa phát ra tiếng "ư ư" hàm hồ đầy thỏa mãn, dáng ăn trông chán không chịu nổi. Cô từng nói, thành phố này không có nhiều thứ khiến cô lưu luyến, nhưng vịt quay thì chắc chắn là có mặt.
Ngược lại Đường Anh ngồi ở phía đối diện văn nhã hơn nhiều, trà rót ít uống chậm, ăn thì cắn nhỏ nhai kỹ, khi phục vụ viên mang món ăn lên, luôn có được một câu cám ơn rất thục nữ của cô. Bữa cơm này là để tẩy trần cho Quản Thiên Kiều, chuyến đi Thanh Đảo vừa rồi, cô gái nhỏ giống như trước kia, không phụ kỳ vọng của mọi người, thành công viên mãn lấy được hợp đồng của khách hàng.
Giá trị không cao, chỉ 5 vạn mà thôi, công việc là điều tra thị trường các sản phẩm nước đóng thùng, nước tinh khiết, đối với Quản Thiên Kiều đã quá quen thuộc với công việc điều tra thương vụ mà nói, chẳng khác nào một chuyến du lịch không hề có chút áp lực nào. Hai người vừa ăn vừa nói tới chuyện cùng quan tâm.
Quản Thiên Kiều lấy khăn giấy lau miệng bóng mỡ, hỏi:" Phải rồi, mấy tên ngốc đó rốt cuộc là làm cái gì, sao đi giữa chừng còn hỏi tôi về máy đo vẽ bản đồ?"
Chuyện này làm Đường Anh cau mày.
" Làm sao thế? Có bí mật gì à, hay là có gian tình?" Quản Thiên Kiều tuy nhận được tin nhắn điện thoại của Cừu Địch, song y không nói rõ tình hình, chỉ hỏi cô vài chuyện:
" Vấn đề là tôi cũng không biết rõ." Đường Anh đem đầu đuôi câu chuyện kỳ quái kể cho Quản Thiên Kiều, Tạ Kỷ Phong cố ý giấu diếm, cho nên cô không biết đi đâu tìm đáp án nữa:
" Thôi xong rồi, bị người ta lợi dụng mất rồi." Quản Thiên Kiều vừa nghe một cái là ngồi thẳng dậy, hơi lo cho mấy tên lỗ mãng kia:
" Nghiêm trọng lắm sao?" Đường Anh khẽ giọng hỏi:
" Chị nghĩ đi, người khiến giám đốc Tạ còn không dám nhận tiền, liệu có nghiêm trọng không?"
Đường Anh không đáp, đó là điều cô lo sợ.
" Ba người bọn họ đều nửa đường xuất gia, thành công mấy vụ lớn, tên nào tên nấy đắc ý vênh váo, chẳng thèm nể mặt giám đốc Tạ. Chị nói đi, nếu có chuyện tốt, giám đốc Tạ có ném ra cho ba người họ hưởng không?" Quản Thiên Kiều tiếp tục hỏi:
Vấn đề của Đường Anh chính là làm văn phòng, suy nghĩ nhiều, năng lực hành động thấp, khẩn trương nói:" Chắc không tới mức đó đâu, hai người đó đều là người cơ quan nhà nước."
" Ôi, chính vì là người của cơ quan nhà nước mới sợ chuyện khó lường, gian thương tệ tới mấy cũng lắm gài bẫy, quịt tiền; ác ôn tệ lắm thì đánh một trận ... Bọn họ đều không dám quá đáng, vì có luật pháp ước thúc. Nhưng người cơ quan nhà nước thì khác, làm tốt chưa chắc đã có tiền, làm hỏng thì phải chịu trách nhiệm." Quản Thiên Kiều đi nhiều biết rộng:" Chị biết trong nghề này tối kỵ nhất là gì không, dính dáng tới chính quyền đấy, vì bản thân chúng ta chuyện chúng ta làm vốn sát mép rồi."
" Tôi có một người quen trong giới từng tiếp nhận vụ điều tra thương nghiệp, về sau mới phát hiện ra đó là công việc bên cảnh sát kinh tế, muốn lấy chứng cứ trốn thuế của xí nghiệp, sau xảy ra chuyện, mất một cái chân, im re luôn, không dám tìm hiểu, không dám báo cảnh sát. Mấy năm sau chuyện lắng xuống mới kể ra."
" Lại còn một người nữa, tiếp nhận vụ điều tra thương nghiệp, kết quả đối phương là xí nghiệp gia tộc tính chất quan thương, thiếu chút nữa là mất mạng. Đợi xong việc phát hiện ra bên thuê mình là cơ quan chống tham nhũng, tiền cũng không dám đòi, chỉ biết trốn vào nhà vệ sinh mà khóc."
Đường Anh càng nghe càng sợ, lẩm bẩm:" Cô đừng dọa tôi như thế chứ, đáng sợ vậy sao?"
Quản Thiên Kiều nghiêm nghị gật đầu:" Đúng là đáng sợ vậy đấy, thủ đô hơn hai nghìn vạn người, chẳng biết mỗi ngày bao nhiêu người bị hại chết ... Tôi hỏi chị, lai lịch hai người kia là gì?"
Đường Anh méo mặt lắc đầu:" Tôi không biết."
" Chị còn chưa hiểu sao, không có chuyện bí ẩn thì sao phải che giấu, đến cả lai lịch cũng không biết, thì vấn đề đơn giản nhất tôi hỏi chị, đi đâu đòi tiền người ta? ... Không được, tôi phải đi hỏi giám đốc Tạ." Quản Thiên Kiều cởi găng tay ny lông, lấy điện thoại gọi cho Tạ Kỷ Phong, cô có thể xem là một nửa học trò của Tạ Kỷ Phong, nói chuyện khá tùy tiện. Không ngờ mới hỏi được một câu, mặt như hóa đá, sau đó lặng lẽ cất di động đi, khiến người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị:
" Sao vậy?" Đường Anh lo tới thắt dạ:
" Quên bọn họ đi, e là bọn họ không quay về được cuộc sống trước kia đâu." Quản Thiên Kiều chấm ngón tay vào chén trà, viết lên bàn mấy chữ " an ninh quốc gia " rồi xóa đi:
Đường Anh nhìn thấy thì người cứng đờ, mãi lâu chưa hoàn hồn, đồng thời hàng loạt câu hỏi dâng lên trong đầu.
" Sao bọn họ lại có thể thuê người ngoài chứ, không phải nơi đó rất bí mật sao?" Đường Anh chưa bao giờ ngờ tới chuyện lại có thể dính dáng tới sự vụ quốc gia, hơn nữa dính tới an ninh là tệ nhất:
" Giống thành quản dùng lao động lâm thời, công an dùng tới hiệp cảnh ấy, công tác nào mà không cần tốt thí cơ chứ ... Hơn nữa chỉ biết công việc họ thường dính tới là gì không, các sứ quán, nơi ở của người nước ngoài, thôi chẳng muốn nói toàn là thành phần không vừa, chị tưởng tượng chị tra họ, họ ngồi yên à? Thêm yếu tố nước ngoài vào, một khi có sự cố, ai chịu trách nhiệm đây ..." Quản Thiên Kiều đến cả nói còn không dám nói rõ, mập mập mờ mờ, ý rõ ràng, họ đã nhắm vào rồi thì không có chút cơ hội phản kháng nào cả, trừ phối hợp ra thì không có cách nào khác: " Đừng tìm hiểu nữa, nếu không ngay cả chúng ta cũng bị dính vào đấy."
Đường Anh lòng như có lửa đốt, làm sao đây, nếu mấy chàng trai kia xảy ra chuyện thì cô cũng áy náy, dù sao cô cũng là người giới thiệu bọn họ.
Hoặc có lẽ cũng không cần phải thế, mọi người đều tự chịu trách nhiệm cho mỗi quyết định của mình, cuộc sống cũng như những vị khách qua lại ở quán ăn này thôi, có người gặp gỡ, có người quen biết, rồi chỉ là chốc lát như khách ghé qua quán, có cần nghĩ quá lên không?
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, ăn xong đường ai nấy đi, mỗi người lại bận rộn cuộc sống của mình, dù lo lắng cho người khác chỉ là chốc lát, làm sao dừng lại được.