Chương 63: Cách biệt ngàn dặm chẳng hay. (2)
Chương 63: Cách biệt ngàn dặm chẳng hay. (2)
Buổi chiều, trung tâm mua bán phụ tùng xe hơi ở Nam Uyển, một tòa nhà năm tầng, cực kỳ rộng, là đầu mối chuyên cung cấp phụ tùng xe không chỉ ở thủ đô và còn cả vùng đông bắc.
Tầng thứ tư, từ khung xe, bánh xe, tới món đồ bọc ghế ngồi, có thể tìm thấy ở trong hơn bốn trăm cửa hiệu ở nơi này, có thể nói, bất kỳ thứ gì liên quan tới xe hơi đều có thể thể tìm thấy ở đây ... Không quá lời đâu, thực sự là bất kỳ đấy. Đương nhiên vài thứ không bày ra ngoài được, anh phải biết chỗ mà tìm đến.
Một nam nhân Âu phục chỉnh chu, giống như những người đi bàn nghiệp vụ bước vào một hiệu Trang trí xe Hâm Hâm.
" Chào anh, anh cần gì ạ?" Phục vụ viên uể oải chào hỏi, giọng hơi ngái ngủ, chiều hè mấy khi có khách đâu, dù có thường khách mua lẻ, chẳng kiếm được vài đồng:
Nam tử đó trông hết sức điển trai, tuổi trên ba mươi một chút, cười với hắn đưa giấy tờ ra. Phục vụ viên tức thì tỉnh hẳn, mắt mở to, vội vàng chùi mép, nhất thời đứng ngây ra đó không biết phải nói gì.
" Tôi tới từ cục công an thành phố, muốn tìm hiểu chút tình hình thôi, anh đừng căng thẳng." Thứ nam nhân đó đưa ra chính là phù hiệu cảnh sát, hiệu quả rất nhanh, hắn thu phù hiệu lại, tiếp tục lấy ra mấy bức ảnh hỏi phục vụ viên:" Anh có biết bọn họ không?"
" Có!"
" Tên là gì?"
" Người đen đen này là Cừu Địch, còn cao gầy là Bao Tiểu Tam."
" Anh gặp bọn họ từ bao giờ?"
" Lâu rồi, một thời gian không thấy bọn họ đâu."
" Bọn họ tới đây làm gì?"
" Nhập hàng thôi, họ lấy hàng từ chỗ chúng tôi, đem tới các hiệu bán kinh doanh sửa chữa xe, hoặc bán rong ngoài đường, chủ yếu kiếm chút tiền chênh lệch."
" Vậy anh biết ở đây bọn họ có quan hệ thân thiết với ai không?"
" Không, chỉ có hai bọn họ thôi."
" Được rồi, cám ơn anh."
Nam tử kia chỉ hỏi mấy câu đơn giản rồi thu lại ảnh, khách khí mỉm cười gật đầu với phục vụ viên rồi cáo từ.
Hả? Thế là xong à? Chưa bao giờ thấy cảnh sát lịch sự như thế, phục vụ viên lẩm bẩm trong lòng, rồi rất nhanh nghi vấn nho nhỏ đó tiêu biến trong cơn ngái ngủ buổi chiều ...
Tiếp đó nam tử thần bí kia lại xuất hiện ở Khách sạn Á vận hội, nhưng bất ngờ là lần này hắn lấy thân phận khách bình thường tới đây. Khi hỏi chuyện lễ tân thì cái cớ cũng khác, lấy một bức ảnh ra nói rằng mình có một người bạn mất liên lạc từng làm việc ở đây. Cô lễ tân nhìn một cái nhận ra ngay, đó là Cảnh Bảo Lỗi thường hát ở nơi này, rất lành tính, mọi người gọi thân thiết là Tiểu Cảnh, một thời gian không gặp rồi, không biết đi đâu.
Giống như nhiều vị khách hối hả tới lại đi nơi này, vị khách lịch sự đó không khiến ai nhớ tới, hình như trên mặt hắn cũng không có đặc điểm nào để người ta nhớ cả, kiểu người độ tồn tại rất thấp, khiến người ta dễ quên. Tiếp đó lại có khách tới hỏi chuyện, đặt phòng, thuê phòng hợp, hỏi dịch vụ, cô gái lễ tân nhanh chóng bỏ người đó ra sau đầu, có lẽ hình dạng là gì cũng chẳng nhớ.
Không lâu sau đó, ở đầu đường dòng xe cộ qua lại, người đi đường chật ních, nam tử kia vừa đi vừa bấm điện thoại, gửi tin nhắn: Đã xác nhận, không có gì nhầm lẫn.
Rất nhanh tin nhắn trả lời, chỉ có hai chữ, nhưng không phải là chữ Hán, có điều hắn hiểu được, ý là " đã nhận".
Cất di động đi, hắn tới một địa điểm đỗ xe taxi, gõ gõ cửa kính bước lên xe, chẳng mấy chốc mà biến mất.
Tin nhắn gửi đi tới hơn nghìn dặm, cao tốc Lan Tân, người nhận tin đang đỗ ở nơi đỗ xe khẩn cấp cho đường cao tốc, tay gõ bàn phím được mấy chữ rồi lại xóa đi, tựa hồ đang suy nghĩ việc gì khiến hắn khó xử.
Ba người, hai người bán linh kiện xe hơi qua tay, một người thì đi hát, đồng thời lại là người của công ty điều tra thương vụ, lại cùng lúc xuất hiện trên con đường truy lùng thăm dò phi pháp. Đủ loại chuyện bất hợp lý làm hắn vắt óc cũng không nghĩ ra được một lời giải thích hợp lý. Giả như thân phận của những người này đều là ngụy tạo thì không nói, nhưng lại là thật, còn thật hơn cả vàng mười mới kỳ.
Hắn tiếp tục lướt tay trên di động, không chỉ có một người đi tìm hiểu về ba chàng trai đó, còn có người khác nữa, thời gian qua bọn họ đã thu thập được đầy đủ thông tin rồi. Tìm được học bạ, tìm được quỹ tích nghề nghiệp, ảnh đăng trên MXH, hắn là dân chuyên nghiệp hoàn toàn tự tin khẳng định, ba người kia chẳng có một thân phận đặc thù nào, càng không có giai đoạn nào trong cuộc sống cố ý che giấu cả.
Nếu những người này có một nghề nghiệp chính thức làm lâu dài, nhìn qua không ai hoài nghi thì lại chính là điểm đáng nghi. Nhưng mà nhìn nghề nghiệp đi, náo là giao hàng nhanh, tiếp thị di động, bán hàng, ca hát, thậm chí còn trộm cắp, đồng nát? ... Nếu có thân phận đặc thù thì không tham gia vào nghề nghiệp khiến người khác không tin tưởng đó.
Nếu giả thiết là giả thì càng không giải thích được, nếu tất cả là thật, tựa hồ cũng có một cách giải thích miễn cưỡng chấp nhận được, loại người tâm chí không kiên định theo đuổi bất kỳ việc nào như thế, lại làm nghề trong mảng xám, rất dễ uy hiếp lợi dụng.
" Liệu có phải là cạm bẫy không?"
Tư duy của hắn quay về điểm xuất phát, tên Đổng Thuần Khiết trừ cô gái kia ra thì không có lực lượng nào đi theo, không có vũ khí, không có tiếp viện, đây là chuyện gần như hoang đường. Lúc mới nghe hắn căn bản không tin, tốn bao nhiêu công sức nỗ lực điều tra, không ngờ chứng minh được chuyện hoang đường là sự thực.
" Cạm bẫy à, nếu là cạm bẫy thì bọn chúng hẳn là phải truy ra được gì rồi mới đặt bẫy chữ ... Nhưng chúng đã có nghi ngờ rồi sao mãi không có hành động gì, đám người đó bắt người đâu cần chứng cứ, chẳng lẽ bọn chúng có mưu đồ lớn hơn? Hay là vẫn chẳng biết cái gì?"
Hắn dùng phương pháp loại trừ để phân tích, đội ngũ thăm dò đã về tới điểm liên lạc rồi, bất kể là cạm bẫy gì thì cũng phí công mà thôi. Nếu đội ngũ không xảy ra chuyện, cái cạm bẫy kia giăng ra thật vô lý, chỉ chứng minh rằng mấy kẻ đuổi theo phía sau đó ngu xuẩn vô cùng, không hề có được tin tức chuẩn xác.
" Ôi, sao không nghĩ ra, chẳng qua là một tên ngu xuẩn tham công lại tự cho mình thông minh." Hắn vỗ trán đưa ra phán đoán, khởi động xe, phóng đi như bay về phía trước: