Chương 64: Cách biệt ngàn dặm chẳng hay. (3)
Chương 64: Cách biệt ngàn dặm chẳng hay. (3)
Năm tiếng sau, chiếc xe chở theo vị lữ khách đặc thù đó tới thành phố Đức Lệnh Cáp, đi qua hai tỉnh, hoàng hôn đã buông xuống, trên con đường quốc lộ dẫn vào thành phố, hắn gặp một chiếc xe Hồng Quang loang lổ bùn đất.
Mặt đường rộng mênh mông, một bên là hoang mạc khô cằn, núi xa thấp thoảng, một bên là đồng ruộng bạt ngàn được dẫn nước từ sông Ba Âm, không có camera giám sát, trước sau chẳng có xe cộ. Hắn không xuống xe mà chỉ tiếp nhận đồ do người trên chiếc Hồng Quang đi xuống đưa cho. Hắn ghé tai an bài vài câu, đưa cho đối phương một gói đồ rồi quay đầu xe vội vàng rời đi.
Chuyện cần làm đã được chuyển sang cho người khác.
Tới chiếc xe Hồng Quang, người nhận công việc là một nam tử đeo kính, cuộc hành trình dài ngày khiến hắn hình dạng tiều tụy, râu ria tua tủa. Vốn chuẩn bị vào thành phố, tắm rửa thật sạch sẽ, ăn vài bữa ngon lành, ngủ lấy sức rồi chơi bời vài ngày cho thỏa, không ngờ chuyện ông chủ giao lại có thay đổi.
Lái xe đợi mãi không thấy hắn nói gì, sốt ruột hỏi:" Anh Lam, người ta trả tiền chưa? Chúng tôi không vào thành phố nữa nhé, thả anh xuống rìa thành phố thôi."
Tên lái xe đó râu ria lởm chởm, vết xẹo trên cổ hết sức hãi hùng, còn nam nhân được gọi là anh Lam chính là người đeo kính, hắn quay đầu nhìn tên còn lại ngồi ở ghế sau, đầu đinh, quai hàm bành ra, trông rất bặm trợn, như loại sẵn sàng rút dao đâm người ta bất kỳ lúc nào. Thuê loại người này cũng có nguy hiểm nhất định, tên nào tên nấy đều giống loại chẳng ngán giết người phóng hỏa.
Anh Lam vuốt mặt lấy lại tỉnh táo nói:" Khả năng còn phải đi một chuyến nữa, hay là các cậu vất vả thêm chuyến nhé?"
" Không đi nữa, không đi nữa ... Lên xe một cái là đi liền hai mấy ngày, ngồi muốn đau cả đít rồi." Lái xe mặt xẹo chán ngán nói, công việc này tuy kiếm khá, nhưng vất vả, giờ có tiền rồi chỉ muốn hưởng thụ một phen, không làm nữa:
" Cứ trả tiền cho chúng tôi trước đã rồi tính sau, anh Lam, tôi nói với anh này, một chuyến đi đòi anh 2 vạn chẳng phải nhiều đâu, phải thay lốp xe mấy lần rồi đấy, khổ cực thế làm gì?" Tên ngồi ghế sau lải nhải, có điều nói nửa chừng ngưng bặt, anh Lam thuận tay ném cho mỗi tên một cọc tiền:
Cả hai hớn hở ra mặt, vừa đếm tiền vừa rối rít cám ơn anh Lam.
" Hai cậu, làm chuyến nữa đi, giá tiền gấp đôi, trước tiên trả các cậu hai vạn." Anh Lam lại rút từ trong túi ra hai cọc tiền nữa ném cho họ:
Mỗi người nhận một cọc tiền nặng, điều này bằng với cái gì? Đó là rượu bát lớn, thịt miệng to, gái trắng nõn đấy. Sáng mắt thì sáng mắt thật, nhưng lái xe vẫn cảnh giác hỏi trước:" Đi đâu?"
" Đi đâu với các cậu mà nói chẳng lẽ lại thành vấn đề à?" Anh Lam hỏi lại:
" Không chơi như thế được, anh phải nói rõ ràng, đừng tưởng chúng tôi không biết anh làm gì, chúng tôi không muốn đụng chạm tới cảnh sát hay quân đội đâu, loại nào cũng không muốn." Nam nhân phía sau nghiêm túc nói, dù có lác hắc đạo cũng có nguyên tắc, không phải cứ có tiền là đâm đầu vào, tiền thì tốt đấy, nhưng cũng cần mạng mà hưởng chứ:
" Đi đâu thì tạm thời chưa thể nói cho các cậu, có điều tôi có thể nói, đó là nơi không người, thế nào? Nếu các cậu cảm thấy không thích hợp thì có thể dừng lại bất kỳ lúc nào, dù sao tiền đã tới tay các cậu, tôi chẳng lấy lại được." Anh Lam thoải mái nói:
Hai người dẫn đường xuống xe, thì thầm thương lượng chốc lát rồi quay trở lại xe, một người lái xe còn một người lấy tiền của anh Lam:" Có gái thì chơi, có tiền thì tiêu, quan tâm làm tâm nhiều làm cái quái gì?"
Tiếng cười rộ lên trong xe, đèn bật sáng, xe quay đầu, càng đi càng nhanh, dần dần biến mất trong màn đêm.
Cùng lúc ấy phía truy lùng vẫn cách ngàn dặm.
Trấn Mang Nhai, nằm ở biên thùy phía tây bắc, đây là một cái trấn nhỏ được xây dựng trên sa mạc.
Từ bắc tỉnh Tứ Xuyên tới nơi này là hành trình kéo dài trên nghìn km, liên tục bốn ngày đều sống ở trên xe, mỗi khi đi qua cầu, sông hồ, những nơi có khả năng xuất hiện nhân viên thăm dò trái phép, đội ngũ đều phân tán ra tìm kiếm. Có điều chuyện này so với tìm cái kim trong biển khơi mênh mông cũng khác gì đâu, bới thể kết quả không có gì bất ngờ: Chẳng có thu hoạch gì.
Xe đi vào trấn Mang Nhai, Lão Thu lái chiếc việt dã tăng tốc vượt qua chiếc Buick thương vụ, đi sát bên lề bảo xe sau dừng lại.
Hắn nhảy xuống chạy ra xe sau, cách cửa sổ nói với Đổng Thuần Khiết:" Phía trước là Mang Nhai rồi, trấn này là biên giới tỉnh Thanh Hải, trời sắp tối, tôi thấy hay là chúng ta ở lại đi."
" Vậy người anh nói thì sao, khi nào thì tới?" Lão Đổng lần đầu tiên tới chỗ quỷ quái này, mùa hè mà gió cát lớn như thế:
" Chắc là tới rồi đấy, chúng ta tới trấn ở lại trước rồi chúng ta liên hệ với hắn sau."
" Được, anh cứ an bài đi."
Đưa tay trước mắt che chắn từng cơn gió mang theo cát vàng, vội vàng về xe, Lão Thu dẫn đầu lái xe vào trấn, Bao Tiểu Tam mơ mơ màng màng bị đánh thức, xoa bụng nói đói rồi bao giờ ăn? Lão Đổng quay đầu nói, sắp tới nơi, kiên trì thêm một lúc nữa.
Bao Tiểu Tam "ừm" một tiếng lại ngả người xuống ghế ngủ tiếp, trên chiếc xe này chỉ có hắn, Cảnh Bảo Lỗi và Cừu Địch ngồi xe Lão Thu, hiện lái xe là Đới Lan Quân. Biết đã sắp tới nơi, cô ngáp một cái, ép mình khôi phục chút tinh thần, đi quá xa, ai cũng mệt rồi, phải luân phiên nghỉ ngơi.
" Tới biên giới tỉnh rồi, đi về phía tây nữa là Nam Cương, đi về phía đông là quay về, lựa chọn thế nào đây?" Lão Đổng xem bản đồ điện tử, lại bắt đầu do dự:
Thông tin duy nhất bọn họ mò ra được do Bao Tiểu Tam dựa vào vận may phát hiện ra, giờ vận may không nằm ở phía họ nữa, chẳng khác gì đi bừa, Đới Lan Quân buồn chán nói:" Xem ra lần này lại uổng công rồi, hôm nay đã là 29, không còn mấy ngày nữa là hết hạn nghỉ phép, chúng ta lên đường trở về thì hơn."