Chương 65: Cách biệt ngàn dặm chẳng hay. (4)
Chương 65: Cách biệt ngàn dặm chẳng hay. (4)
" Trở về sao? tôi đã bỏ ra bao nhiêu công sức, dù có là may mắn thì cũng phải cho tôi gặp một lần chứ, sao tới cả cái lông bọn chúng cũng không thấy như thế?" Đổng Thuần Khiết không cam tâm chút nào, thu lại bản đồ, hắn chưa muốn bỏ cuộc:" Hay là chúng ta tiếp tục tới Nam Cương đi, thử vận may xem."
" Anh nói sao thì làm vậy, song tôi vẫn giữ nguyên ý kiến của mình." Đới Lan Quân không phản đối, cô thông cảm cho tâm tình của hắn:
" Lão Thu mời tới một chiến hữu, từng làm lính ở Nam Cương, rất quen thuộc địa hình." Đổng Thuần Khiết cố gắng cổ vũ tinh thần Đới Lan Quân:" Sao lại không có chút động tĩnh nào nhỉ, do bọn chúng quá thông minh hay do tôi quá ngu xuẩn?"
" Chà, câu trả lời khó đây, anh bảo tôi phải lựa chọn ra sao chứ?" Đới Lan Quân cười khúc khích, dù là chọn bên nào thì chủ nhiệm Đổng cũng không nằm ở phe thông minh:
"Được rồi, chơi tiếp, sai thì sai, chúng ta cứ làm hết sức rồi đời trời định đoạt, nếu thực sự không thể tìm ra được thì hẳn là số mệnh của Lão Đổng tôi là như thế ... Cũng lạ thật đấy, sao có ảnh chi tiết đến thế rồi mà không tìm được người? Ngay cả hình ảnh giám sát xe cũng không có." Lão Đổng bực bội lắm:
" Không phải đó là tin tốt sao, chứng tỏ đối phương đang cố ý che giấu chúng ta. Còn vì sao không tìm được cái xe đó thì đơn giản thôi, lượng tiêu thụ của chiếc Hồng Quang mpv đó phải trăm vạn, vừa rẻ vừa thực dụng, khắp nơi đều có, chỉ cần dọc đường đổi biển số xe coi như biến chúng ta thành mù rồi ... Chủ nhiệm Đổng, anh quá ỷ lại vào kỹ thuật rồi, ở cái mảnh đất hoang vu này, khác nào vùng cấm của kỹ thuật đâu ..." Đới Lan Quân đang nói thì một trận gió lớn mù trời kéo tới, khiến bên ngoài không còn nhìn thấy gì, cô phải mở gạt nước lên, giảm tốc độ xe xuống, cái thời tiết nghĩ tới phải bước chân ra ngoài đã sợ:
" Tôi đang nghĩ, liệu có thể nào chuyến đi của chúng ta bị tiết lộ rồi không? Chúng ta đi tìm gián điệp, nhưng đám người có bí mật đó há lại không giám thị chúng ta? Lần này tìm tới bốn công ty điều tra thương vụ ... Ái dà, sao tôi không nghĩ ra sớm hơn, bọn họ đều biết tôi là ai, tôi làm chuyện này bốn năm rồi, rất nhiều người biết tôi làm gì ..." Đổng Thuần Khiết liên tiếp thất bại nên dần chuyển sang nghi ngờ tất cả:
" Khó mà nói được, nhưng mà ở thủ đô không có mấy chuyện có thể hoàn toàn giữ bí mật, đặc biệt anh còn trống giong cờ mở như thế, vốn tìm đã khó, giờ vừa có động tĩnh là người ta trốn cho xa, chúng ta chẳng gặp được."
" Đừng nản chí, trí giả tính ngàn điều ắt có điều sơ xuất, kẻ ngu tính ngàn chuyện, ắt có chuyện thành."
Đới Lan Quân nhịn cười:" Chủ nhiệm Đổng, anh lại làm tôi khó trả lời rồi, tôi thấy anh không chỉ tính sai một chuyện đâu, sai lầm của anh nhiều lắm đấy."
Đổng Thuần Khiết mặt dày cười ha hả:" Tôi nói nửa sau mà, tôi là kẻ ngu, đã bao giờ là trí giả đâu."
Đới Lan Quân phì cười, cô rất tán thưởng sự tự biết mình của hắn.
Xe đi rất chậm cuối cùng cũng tới nơi, ăn cơm qua loa rồi thuê phòng ở, cả đoàn người mệt lắm rồi, về phòng là ngả người xuống giường ngủ ngay, chẳng còn nghĩ tới điều gì khác hơn nữa ...
Trấn Mang Nhai hoàn toàn khác với bất kỳ nơi nào họ đã tới trong suốt chuyến hành trình dài này.
Cô gái buộc khăn hoa trên đầu, mục dân dẫn con lạc đà cao lớn, chàng trai đội mũ nhỏ màu trắng, tiếng chuông lạc đà leng keng hòa với tiếng sáo, trang điểm thêm cho tiểu trấn biên cương biến một sắc màu thơ mộng thần bí.
Truyền thống và hiện đại, cổ điển và tiến bộ, dân tộc và thế giới, đã dung hợp với nhau một cách hết sức hài hòa ở nơi này. Cho dù có nhìn thấy cô gái lái chiếc Hummer việt dã, mặc đồ jean đeo kính râm, bên cạnh là lạc đà khách thồ hàng mặc áo da dê, cùng xuất hiện trong tầm mắt thì cũng không ai cái thấy có chút không thoải mái nào.
Ngày hôm nay nghỉ ngơi, buổi sáng Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam đi một vòng quanh trấn, chẳng có gì bất ngờ, cái vùng biên ải này hoàn toàn trái ngược với trong nội địa, những vật dụng sinh hoạt đáng lẽ rẻ bèo thì đắt phát khiếp, thịt bò thịt dê và da thú thảo dược thì lại rẻ tới làm người ra rớt mắt kính. Thế là hai tên mỗi người mang một cái áo da cộc tay giá rẻ trở về.
Rẻ quá mà, giá này ở thủ đô chỉ mua được hàng bày ngoài đường, nhưng ở nơi này mua được áo da thật, da nguyên tấm hắn hoi, không ghép, lại có phần lông dày, ấm áp vô cùng. Về tới thủ đô đợi mùa đông mặc cái áo này ra đường hơi bị oách đấy.
Tiểu trấn nhỏ lắm, khi quay về nhà chiêu đãi thì Cừu Địch ngồi ở vỉa hè như ăn mày đợi bọn họ về, thấy hai tên đó đắc ý mang áo dê về, Cừu Địch cười lăn quay ra đường, chỉ tay nói:" Bảo Đản, đang mùa hè mà cậu đi mua áo da thế này, có mặc được không?"
" Rẻ mà, da thật đấy, cậu cũng đi mua một bộ đi, không mua phí lắm." Cảnh Bảo Lỗi giơ chiếc áo lên khoe:
" Thôi, mua gì, tôi thích thì đã mua lâu rồi, mấy món này ở Tây Tạn cũng không thiếu." Cừu Địch vẫy tay gọi hai người ngồi xuống:
Vừa mới ngồi xuống Bao Tiểu Tam liền phát hiện mặt Cừu Địch được cạo láng mịn, thế là lời hay ho tuôn ra:" Ái chà, không đi dạo phố với bọn tao, ở nhà ăn mặc chải chuốt đấy à? Đẹp trai thế này có phải định đi tán tỉnh chị Đới không?"
" Tôi thấy có dấu hiệu đó đấy, Cừu Địch, cậu thành thật khai ra đi, có phải có ý đồ đó không?" Cảnh Bảo Lỗi tra hỏi, hai người này rất kỳ, thường không ưa nhau tới mức đó rồi, đáng lẽ phải tránh mặt nhau, vậy mà bọn họ lại cứ tìm cách gặp nhau gây sự, có xu thế thành đôi oan gia:
" Chỉ cạo râu thôi mà thành có ý đồ rồi à? Tư duy của cậu có vấn đề." Cừu Địch trả lời bằng ánh mắt kỳ thị kẻ ngốc:
" Mày cao hay không cạo đều có ý đồ cả, đừng tưởng tao không biết, mày cực kỳ chú ý tới chị Đới, không phải muốn tán tỉnh người ta thì là gì?" Bao Tiểu Tam khịt mũi khinh bỉ, hai người này không ít lần tách riêng, người khác đâu mù:
Thấy Cừu Địch giơ tay muốn đánh, Cảnh Bảo Lỗi lên tiếng:" Cậu đừng cãi, tôi biết tính cậu rất dứt khoát, muốn làm là dốc sức ra làm, không muốn làm là đi ngay ... Cậu nhìn bản thân bây giờ xem, làm không ra làm, đi không nỡ đi. Đừng có nói là không nỡ bỏ lại bọn tôi, thấy lợi quên nghĩa, thấy sắc quên bạn mới là bản sắc anh hùng."