Chương 66: Tự vác đá đập chân mình.
Chương 66: Tự vác đá đập chân mình.
" Chà chà, được đấy Bảo Đản, tiến bộ rồi." Cừu Địch kinh ngạc nhìn Cảnh Bảo Lỗi, tên này so với lúc họ mới quen nhau thì tiến bộ lớn, hoặc là nói hắn dần lộ bản mặt thật thì đúng hơn. Dù sao cũng được, đều là bạn bè cả, huống hồ không thể tệ hơn Bao Tiểu Tam Được đúng không? Cừu Địch mỗi tay khoác vai một người, nửa đùa nửa thật cười nói:" Đoán đúng rồi, tôi thực sự rất thích, nhưng mà em gái đó chúng ta không chinh phục nổi, mở mồm ra là nói dối, đừng nói tới không dễ tán được, cho dù có thực sự tán được, có khi cũng bị hại chết."
" Thôi mày đừng có mà lải nhải, mày không tán được người ta là sự thật, nếu mà mày tán được, dù bị hại chết mày cũng nhảy vào, tao lạ gì cái mặt mày." Bao Tiểu Tam bóc trần lời nói dối của Cừu Địch, anh em ở với nhau bao năm lại chẳng hiểu nhau:
Cảnh Bảo Lỗi phụ họa:" Đúng, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu."
" Hai đứa mày mới có một tháng không xem AV mới công bố đã đói khát tới mức độ này rồi à? Không thảo luận chuyện này nữa ... Tao tìm bọn mày để thương lượng một chuyện, tao xem chừng chuyến đi sắp kết thúc rồi, chuẩn bị trước đi." Cừu Địch đi vào việc chính:
" Chuẩn bị cái gì, xong rồi về, có gì mà chuẩn bị?" Bao Tiểu Tam không hiểu:
" Đòi tiền à?" Cảnh Bảo Lỗi hiểu ngay vấn đề:
Đương nhiên là thế rồi, vừa nói tới tiền một cái, ánh mắt Cừu Địch và Cảnh Bảo Lỗi đều nhìn Bao Tiểu Tam. Bao Tiểu Tam giãy nảy như địa phải vôi, quả thực là quá hiểu nhau rồi, hai thằng chết tiệt kia còn chưa kịp nói gì, hắn đã bất mãn nói:" Sao lại là tao? Lần nào chuyện mất thể diện cũng bảo tao làm, lời mất thể diện cũng bắt tao nói, sao chúng mày không đi mà làm."
" Chuyện cần thể diện thì mày có làm được đâu." Cừu Địch vỗ vai chỉ ra sự thật phũ phàng:
" Mấy lời vô sỉ chẳng phải cậu nói thuận miệng hơn chúng tôi sao?" Cảnh Bảo Lỗi đứng dậy ngồi sang phía bên kia của Bao Tiểu Tam, hai người một trái một phải kẹp hắn vào giữa, khống chế không cho động đậy:
Cừu Địch biết Tam Nhi không phải ngại giai nhận mà bị một tên béo chinh phục, xúi:" Mày không cần nói thẳng, chỉ cần than muốn mua cái này, muốn mua cái gì, nhưng mà tiền lại không đủ, thế là Lão Đổng sẽ hiểu thôi, được đồng nào hay đồng nấy."
Cảnh Bảo Lỗi còn ác hơn:" Hay là cậu nói quê cậu bị lũ, nói cha cậu kiếm được vợ cho cậu nhưng thiếu tiền tổ chức hôn lễ? Cùng lắm thì nói thân thích bị mắc bệnh nan y không chữa được ..."
" Phì, có thân thích nhà mày mới bị bệnh nan y ấy, chúng mày thèm tiền thì đi mà nói, tao không đi." Bao Tiểu Tam giận rồi:
" Cậu xem sao cậu lại ngây thơ như thế, con người Lão Đổng đúng là không tệ, nhưng chúng ta không thể vì thấy hắn tốt mà mất đi nguyên tắc đúng không?" Cảnh Bảo Lỗi càng lúc càng kéo tụt giới hạn đạo đức xuống, trước toàn Bao Tiểu Tam xúi bẩy hắn, giờ hắn xúi lại:
Cừu Địch phụ họa:" Mày nghĩ đi Tam Nhi, chúng ta đã đi lâu như thế rồi mà chẳng được việc chó gì, đến lúc về thủ đô mày còn mặt dày mà đòi tiền được không? Cho dù mày dám đòi, người ta cũng đủ lý do không trả ... Mày xem, chúng ta đi cả tháng, về lại phải thuê nhà, lại phải đi tìm việc mới, lại tốn mất không biết bao nhiêu là tiền, thế nào cũng phải tiêu vào tiền gốc ..."
" Được, được, được rồi ... Tao hiểu rồi." Bao Tiểu Tam bị nói tới bực mình, đẩy hai thằng bạn xấu ra, khi vừa mới đứng lên thì không ngờ Đới Lan Quân từ nhà chiêu đãi ra từ bao giờ, chột dạ: " Chị Đới, ha ha ..."
Đới Lan Quân sinh nghi:" Các cậu thì thầm gì thế hả?"
Tiếp đó Lão Đổng cũng đi ra, Cảnh Bảo Lỗi và Cừu Địch ra sức nháy mắt, cơ hội này quá tốt. Bao Tiểu Tam ấp a ấp úng:" ... Có chút chuyện nhỏ, không biết phải nói với anh Đổng, chị Đới ra sao ..."
" Tới lúc này rồi còn khách khí cái gì ... Ồ, không phải là sợ tôi không trả số tiền còn lại đấy chứ hả?" Đổng Thuần Khiết tựa hồ đoán ra được:
" Không phải, không phải, thực sự không phải đâu ..." Bao Tiểu Tam liên tục xua tay, nhưng mà tiền đấy, ai có thể dám nói là không cần chứ? Lòng máy động, chỉ ngay Cảnh Bảo Lỗi nói:" Hắn, chú Bảo Đản mắc bệnh ung thư không chữa được ... Còn cả Cừu Địch, nhà gặp lũ lụt, sập mất rồi ... Chuyện gì cũng phải tiêu tiền cả, anh nhìn hai đứa nó đi, vừa muốn tiền lại ngại không nói ra ... Tôi đã nói rồi, anh Đổng thân phận thế nào chứ, chẳng lẽ lại còn thèm nợ tiền chúng ta ..."
Cảnh Bảo Lỗi và Cừu Địch tự vác cục đá to tự đập cho bản thân choáng váng luôn, Đới Lan Quân trố mắt nhìn hai bọn họ với vẻ mặt kỳ quái, mà hai người này líu lưỡi há mồm không nói thành lời. Lão Đổng cũng bị dồn vào đường cùng, không lên tiếng không được:" Rồi rồi, tôi hiểu rồi, hai ngày nữa, thế nào cũng trả tiền cho các cậu, các cậu không ngại thì tôi cũng ngại ... Tiểu Đới, khi nào Lão Thu về bảo tôi một tiếng."
Có vẻ chuyện này làm Lão Đổng không vui rồi, vừa đi ra đã chắp tay sau lưng quay về sở chiêu đãi. Cừu Địch và Cảnh Bảo Lỗi hận sao không có cái lỗ nào cho họ chui xuống chết ngoéo luông cho rồi. Chỉ có Bao Tiểu Tam vì đòi tiền thành công mà cười rách miệng, Đới Lan Quân tò mò hỏi:" Tam Nhi, cậu nói thật không đấy, có phải là hai bọn họ xúi cậu không?"
" Không phải, tôi nói đều là sự thật." Bao Tiểu Tam vỗ ngực nói:
" Cảnh Bảo Lỗi còn không cho các cậu biết cha mẹ cậu ấy là ai, sao cậu biết chú người ta? Còn nữa, nhà Cừu Địch ở trên núi cơ mà, lũ chảy lên núi bao giờ thế?" Đới Lan Quân vừa vạch trần sơ hở, Bao Tiểu Tam tức thì á khẩu không biện giải được, cô thì thầm xúi:" Đáng lẽ cậu phải nói là nhà Cừu Địch gặp phải cháy rừng, bị cháy rồi."
" Đúng, đúng rồi, hình như nhà nó bị cháy, cháy rụi không còn nổi cái cột luôn." Bao Tiểu Tam gật đầu lia lịa:
Đới Lan Quân cười phát lên, cùng lúc đó mông Bao Tiểu Tam trúng liền mấy cú đá, quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt căm thù của hai tên đồng bọn, hắn làm mặt quỷ chạy luôn, bỏ lại hai người bẽ mặt đứng đó. Cảnh Bảo Lỗi cũng bỏ chạy, Cừu Địch chạy theo, không ngờ bị Đới Lan Quân tóm lấy vai áo kéo lại.