Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 397 - Chương 67: Chiến Hữu Cũ Đồng Đội Mới. (1)

Chương 67: Chiến hữu cũ đồng đội mới. (1) Chương 67: Chiến hữu cũ đồng đội mới. (1)

" Kéo kéo cái gì giữa đường giữa chợ, cô làm gì vậy hả?" Cừu Địch có chút chột dạ quay đầu đi, áo bị Đới Lan Quân kéo lệch xuống cánh tay, không biết có phải bị ảnh hưởng lời nói của hai tên kia không, thấy tới gương mặt phủ sương của cô cũng mang phong tình vô hạn:

" Anh đúng là vô liêm sỉ, muốn đòi tiền thì cứ nói, làm sao đi xúi giục người thật thà như Bao Tiểu Tam. Tới lúc như thế này rồi mà anh chỉ nghĩ tới tiền thôi à?" Đới Lan Quân chỉ tay giáo huấn, ngón tay như muốn chọc vào mặt Cừu Đich:

Chát - Cừu Địch đánh bạt tay Đới Lan Quân sang bên, chút phơi phới trong lòng bay sạch, phản bác lại:" Lúc này làm sao mà không thể nói, suốt cả dọc đường theo các cô ăn gió nằm sương, sống kham khổ, tôi bị các người sai làm chuyện nọ chuyện kia không ít, tôi không nghĩ tới tiền thì nghĩ tới cái gì?"

" Đừng mang đạo lý to lớn ra đây nói với tôi, an ninh quốc gia liên quan chó gì tới tôi? Bình thường làm việc lấy được lương kiếm được thù lao, tôi đều đem nộp thuế, quốc gia tới giờ luôn bỏ mặc tôi. Lúc tôi nghèo, tôi bệnh, tôi đói chỉ biết trốn vào một chỗ cắn chặt răng mà chịu đựng, đến khi quốc gia cần, người đầu tiên nhớ tới luôn là đám cùng khổ chúng tôi, người đầu tiên đem hi sinh cũng là đám cùng khổ chúng tôi."

"Cô bớt lấy bỏ dạng thanh cao ra dọa tôi đi, các cô tìm tới tôi chẳng qua vì chúng tôi không có thân phận, không có công việc, xong việc dễ đuổi đi chứ gì?"

Đới Lan Quân đầu tiên là tức giận vì sự vô sỉ của đối phương, tiếp đó lại còn bị đối phương kéo xuống cảnh giới hèn hạ vô sỉ, thế là cô tác tới bật cười. Buông Cừu Địch ra, thuận tay chỉnh lại cổ áo cho y, đang định nói thì bị cướp lời:" Cô khỏi cần nói gì hết, tôi đỡ tốn công phán đoán thật giả."

" Vậy tôi nói đương nhiên là giả rồi." Đới Lan Quân hạ bớt giọng, không còn gay gắt như lúc nãy, canh môi từng hồng nhuận đã khô nứt nẻ, gương mặt tươi đẹp như hỏa giờ phủ thêm vẻ tiều tụy mỏi mệt, làm Cừu Địch nhìn mà mềm lòng:

Chỉ nghe cô nói:" Anh không ở vị trí của chúng tôi sẽ mãi mãi không thể hiểu chúng tôi khao khát trở thành người bình thường thế nào. Mỗi ngày có thể bê bát cơm ăn thịt, đặt đũa xuống chửi bới. Sống không vừa ý chửi xã hội bất công, gặp chuyện không thuận lợi chửi chính phủ hủ bại, chẳng ai làm gì được tiểu dân như các anh, đúng không?"

Cừu Địch hừ một tiếng:" Đúng rồi, tôi làm sao hiểu được nỗi khổ của cô, khác nhau quá mà, do cô và chủ nhiệm Đổng nhất định muốn nói chứ, muốn trút lý tưởng vào đầu chúng tôi đấy chứ."

Đới Lan Quân thở dài:" Người sống khổ cực hơn anh có nhiều lắm, mặc quan phục lên người cũng chẳng phải dễ dàng. Những người tới cao nguyên Thanh Tạng, trạm gác xây dựng ở khu vực không có sự sống, năm nào mà không có người hi sinh? Biên cảnh mấy nghìn km phía bắc, năm nào không xảy ra vài sự kiện lớn, so với người đổ máu đó, chút ủy khuất của anh có là gì?"

" Nếu anh thấy mình không phải người cao thượng, anh cũng chẳng yêu quốc gia của mình, anh có tư cách gì hạ thấp quốc gia và xã hội này?"

" Yên tâm đi, tôi sẽ không nợ tiền thù lao của anh."

Đôi mắt như trăng như sao của Đới Lan Quân muốn chiếu xuyên nội tâm tăm tối của Cừu Địch, nhưng có vẻ vô ích, không có chút ánh sáng nào lóe lên trong đó, vẻ mặt cô chuyển sang thương hại và thất vọng, tựa hồ không muốn nhìn thấy y nữa, xoay người bỏ đi.

Coi như mục đích đã đạt được rồi, Cừu Địch không thấy trong lòng vui vẻ gì, lại ngồi xuống lề đường. Muốn gạt bỏ lời Đới Lan Quân đi, năm xưa y nghe không ít lý lẽ cao đẹp như vậy rồi, sớm coi như lời nói nhảm, đáng lẽ không còn bị ảnh hưởng nữa mới phải. Chẳng biết vì sao như có gì tắc nghẹn ở ngực, muốn nói gì đó, rốt cuộc không nói được.

Một chiếc xe việt dã động cơ nổ uỳnh uỳnh chạy tới, Đới Lan Quân vẫy tay, Lão Thu bụi bặm đường đất quay về, mang theo một hán tử gày gò, hai bên bắt tay qua loa. Đới Lan Quân dẫn hai người đi vào nhà chiêu đãi gặp Đổng Thuần Khiết.

Người đó dáng người thẳng tắp, lông mày như dùng mực đậm hất thành, mặt nghiêm nghị, nhìn kiểu đi đứng là là biết xuất thân quân ngũ, chắc là dẫn đường Lão Thu tìm rồi. Cừu Địch nghĩ một lúc, muốn mặc kệ họ, khẽ thở dài, mua vài chai nước khoáng đi theo ...

" Vương Hải Phong, đã xuất ngũ, từng phục dịch đại đội chín quân 890***, lính thông tin, chúng tôi nhập ngũ vào cùng một quân, về sau tôi được tuyển mộ đặc biệt về thủ đô, còn cậu ấy ở Nam Cương cho tới khi xuất ngũ."

Ninh Tru Thu giới thiệu người mình đưa tới, người đó ngồi rất tiêu chuẩn, như chim non mới nhập ngũ đi gặp lãnh đạo.

" Đừng căng thẳng, Tiểu Vương, hiện cậu làm việc gì?" Đổng Thuần Khiết không tỏ ra quá nghiêm túc:

" Báo cáo thủ trưởng." Vương Hải Phong đứng phắt dậy kính lễ, dõng dạc nói:" Tôi làm bảo an lâm thời ở một quốc xĩ Tây An."

" Lâm thời thôi sao? ... À mà anh đừng kính lễ, ở đây không có thủ trưởng." Đới Lan Quân mỉm cười ôn hòa nói:

" Đúng, lâm thời, sau khi chúng tôi xuất ngũ, người của cục dân chính nói hiện giờ nơi nào cũng vượt biên chế rồi, không bố trí công tác được. Tôi không có cách nào khác liền đi làm công." Vương Hải Phong mắt nhìn thẳng đáp, đó là con đường ắt phải qua của đại bộ phận lính nông thôn sau khi xuất ngũ:

Đới Lan Quân nhìn gương mặt chất phác, tác phong đậm chất quân đội của hắn, có chút nuối tiếc.

" Kết hôn chưa?" Đổng Thuần Khiết hỏi:

" Dạ, còn chưa đủ tiền lấy vợ." Vương Hải Phong gãi đầu, cười ngượng ngùng:

Lúc này Cừu Địch gõ cửa đi vào, mọi người đưa mắt nhìn, y cười hết sức tự nhiên bê mấy chai nước khoáng tới phân phát. Đổng Thuần Khiết khó chịu nhìn y, quay sang Vương Hải Phong lại trở thành hiền hòa khách khí:" Tiểu Vương, chuyện là thế này, thân phận chúng tôi ra sao, hẳn Lão Thu đã kể đại khái cho anh rồi ... Chúng tôi đang theo dõi mấy tên thăm dò phi pháp, loại chuyện này chắc anh cũng biết phần nào. Về phương hương truy lùng, chúng tôi đang gặp khó khăn, nên đuổi theo về hướng Nam Cương hay không, nếu tới Nam Cương thì phải tìm kiếm thế nào? Anh làm lính ở đó thời gian dài, chắc chưa quên tình hình nơi đó."
Bình Luận (0)
Comment