Chương 73: Ngàn dặm truy đuổi không rời (5)
Chương 73: Ngàn dặm truy đuổi không rời (5)
" Bị ép ấy mà, ngày ngày uống nước khoáng ăn đồ hộp, ai mà chịu nổi, thứ này vẫn ngon hơn." Bao Tiểu Tam không sợ, hắn à, bao giờ chẳng ưu tiên sự thoải mái của bản thân:
" Vậy thì tới ăn cả đi, lát tôi mang cho họ một ít." Chuyện đã thế này rồi Đới Lan Quân đành chịu, gọi mọi người tới ăn:
Ba người cùng lắc đầu, nói ăn no căng bụng rồi, chịu thôi, không ăn nổi nữa, chặn thêm mấy xe là để tích góp đồ ăn vài ngày.
Cừu Địch ngồi trên xe thò đầu ra gọi, lại có xe tới, hai người còn lại tức thì vào vị trí, một chổng mông trước xe, một nấp sau xe. Nhìn Cảnh Bảo Lỗi chổng mông lên còn cố ý lắc lắc, tức thì khiến Đới Lan Quân buồn nôn, mà nôn thật, hạt dưa hấu mắc vào họng, vừa ho vừa cười, nửa ngày trời không đứng lên nổi.
Xe phía trước tới các lúc càng gần, khi vào tầm mắt nhìn rõ rồi, Cừu Địch giật mình đánh thót, không cười nổi nữa, thò đầu ra cảnh báo:" Hỏng rồi, khả năng là xe mục tiêu tới."
" Hả, làm sao bây giờ?" Cảnh Bảo Lỗi ngay lập tức muốn bỏ chạy:
" Nào, làm chút cảnh nóng, cởi áo lộ lưng ra ... Đừng chạy, bọn chúng có biết cậu đâu." Cừu Địch xúi, thấy Cảnh Bảo Lỗi nhát gan, ăn hại thì nhảy xuống xe, vươn tay tóm lấy, không cho hắn nhúc nhích:
Lúc này xe kia đã vào vị trí mắt thường cũng thấy rồi, lái xe đang tò mò giảm tốc độ, bị Cừu Địch uy hiếp, Cảnh Bảo Lỗi vươn tay kéo sơ mi lên đầu, lộ ra cả tấm lưng trần ... Úi dời, hắn gầy, da trắng, cái lưng này nhìn ngon không chịu nổi, Cừu Địch trêu ghẹo vỗ đánh đét một cái vào mông hắn.
Cái vỗ nho nhỏ này cứ như vỗ vào xe kia vậy, chiếc xe lảo đảo, cửa sổ xe hạ xuống, lái xe thò đầu ra huýt sáo cười dâm đãng nhìn Cừu Địch. Cừu Địch một tay sờ mộng cảnh Bảo Lỗi, tay kia dựng ngón giữa lên làm động tác đâm vào. Tên lái xe cười sang sảng:" Con mẹ nó, mới nghe nói tới dã chiến, chưa bao giờ nghe nói dã chiến công khai như thế này.
Đang nói thì két một tiếng, xe phanh gấp, bị Bao Tiểu Tam còn chưa hay biết gì cứ thế lăn bánh xe ra chặn lại, vừa bị chặn xe một cái, lái xe hiểu ra ngay:" A, không phải dã chiến mà là cướp đường, đúng là sáng tạo, ngay cả lão tử cũng dám cướp."
Bao Tiểu Tam thò đầu nhìn tên đang quát tháo, từ má tới cổ là vết xẹo kinh khủng, chẳng phải mục tiêu bọn họ đang tìm kiếm hay sao? Trong xe còn hai người nữa, một người đã quay đầu lấy cái gì đó, đám này không phải lữ khách bình thường có thể dọa được, hắn tức thì sinh lòng rút lui.
Cùng lúc ấy Cừu Địch nghênh ngang đi tới, trong ánh mắt cảnh giác của tên Mặt Xẹo, y rút tiền ra cười giả lả:" Anh trai, có thể rút bớt chút xăng được không, không chạy được nữa, hết cách rồi."
" Này, có cho hắn không?" Mặt Xẹo hỏi đồng bọn:
" Không cho, xéo con mẹ mày đi." Một tên khác cáu kỉnh mắng, đúng là càng sống lâu càng thấy nhiều chuyện lạ, còn có kiểu chặn đường xin xăng như thế:
Rầm! Cừu Địch đấm mạnh vào thành xe, hung hăng chửi:" Con mẹ mày ấy, không cho thì thôi, chửi cái buồi."
" A, thằng chó này chứ ..." Lái xe nổi giận, sầm một cái đạp cửa xe xông ra, một tay óm lấy cổ áo y, tay kia vung lên tát tới:
Cừu Địch trúng một cái tát, ngã ra sau, thằng kia đang tóm cổ áo y không buông kịp bị kéo ngã theo, Cừu Địch tựa như không đánh nổi, bò dậy lùi ra sau, đá xe mấy cái.
Thằng kia điên rồi, chửi mắng " mày có giỏi đứng lại cho tao", Cừu Địch nhổ nước bọt " có giỏi thì lại đây" nhưng chân thì lùi lại, không dám đánh nhau chỉ dám đánh xe, vừa đánh vừa chửi tục tĩu. Hai cái đầu trên xe thò ra khỏi cửa sổ đe dọa Bao Tiểu Tam, còn một tên rút con dao dài ra dọa, Cừu Địch ba chân bốn cẳng chạy mất, Bao Tiểu Tam cũng bỏ cả bánh xe mà chạy. Mặt Xẹo lên xe, vừa chửi vừa phóng xe đi mất.
" Mau lên chị Đới, chính là bọn chúng đấy, có những ba đứa." Cảnh Bảo Lỗi khẩn trương co ro sau xe:
Bao Tiểu Tam chạy về xe, luống cuống chân tay lục lọi bộ đàm, ấn nút liên lạc báo cho người phía sau. Cừu Địch thong thả đi về, vừa đi vừa phủi bụi đất trên người, như người vô can vậy.
Thế nhưng Đới Lan Quân nhìn thấy hết, vừa xong Cừu Địch bị tát trúng ngã xuống, vừa vặn ở bên bánh xe chiếc Hồng Quang, thuận tay có thể gắn thiết bị theo dõi nam châm vào chỗ khó đề phòng nhất, khó phát hiện nhất, cũng tốt nhất, chính là trục bánh xe. Bọn họ mang theo rất nhiều loại thiết bị theo dõi tín hiệu, nhưng thiết bị gắn nam châm thì bị loại bỏ đầu tiên, bởi vì không ai nghĩ rằng có thể tiếp cận được xe của mục tiêu.
Thế mà bây giờ bị thủ đoạn như trò đùa của mấy tên nhóc này làm được rồi, Đới Lan Quan không nhịn được khen:" Anh mà không làm đặc công đúng là uổng phí tài năng."
" Thuận tay làm thôi mà ..." Cừu Địch đáp qua loa, ngay từ đầu y đã có ý đồ này rồi, chẳng qua là không nói cho hai người bạn thôi, ai không nói chứ Cảnh Bảo Lỗi là hắn chạy mất dép, thế nên mới bày ra cái trò giống như chơi đùa này. Thuận tiện cướp chút đồ ăn, cũng thuận tiện giải quyết luôn chuyện kia. Giờ xong xuôi mọi việc rồi, yên tâm mà ăn rồi, còn tiếp theo làm thế nào, không liên quan gì tới y.
Bao Tiểu Tam được dịp vênh váo khoe:" Có cái gì lạ đâu, năm xưa chúng tôi còn bắt kiến cho vào quần tên gián điệp, thế là hắn biết gì là khai hết:
Cừu Địch vung tay bợp hắn một phát:" Chuyện không cần kể đừng có kể."
" Không nói nữa, ở cùng với các anh đúng là đả kích tự tin của người khác ... Đi đây." Đới Lan Quân cũng không muốn nghe mấy loại chuyện thối nát đó, chẳng chút khách khí đem đồ phi pháp kia đóng gói lại, sai Cảnh Bảo Lỗi xách đi:
Bao Tiểu Tam vội kêu lên:" Đừng đừng, để lại cho bọn tôi một ít chứ."
" Tất cả đều nhờ tôi bán thân lấy được, liên quan gì tới các cậu ... Chị Đới, để tôi mang lên xe cho chị." Cảnh Bảo Lỗi lật đật chạy sau Đới Lan Quân, đồ thu hoạch đem đi vỗ mông mỹ nữ hết:
Cách đó 2 ki-lô-mét, hai khẩu súng ẩn sau tảng đá chĩa ra, phụt phụt hai tiếng nhỏ, đạn từ tính bắn chuẩn xác lên thân chiếc Hồng Quang, cái xe bẩn thỉu đó dính thêm hai chấm máu xám, không dễ phát hiện.
Tiếp tục trông chừng khoảng một tiếng, không có thêm tình hình gì nữa, bộ đàm gọi về, khi ba chàng trai quay về tụ hợp với đội ngũ thấy Đới Lan Quân ngồi cốp sau chiếc Buick, trên đùi đặt một vali vỏ bạc, thông báo đã bắt được tín hiệu của đối phương rồi, cuộc truy đuổi giờ mới thực sự bắt đầu.