Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 402 - Chương 72: Ngàn Dặm Truy Đuổi Không Rời (4)

Chương 72: Ngàn dặm truy đuổi không rời (4) Chương 72: Ngàn dặm truy đuổi không rời (4)

Cừu Địch xòe tiền ra, cười rất hạ tiện:" Anh trai, trên xe có hoa quả không, có nước hoa quả cũng được, chúng tôi nhiều ngày rồi không được uống ... Trả tiền, không lấy không của anh."

" Chúng tôi có thịt hộp, anh muốn trao đổi cũng được." Bao Tiểu Tam hí hửng chạy tới:

Một thằng thì đen xì xì, toàn thân cơ bắp, đầu quấn khăn trông như thổ phỉ, một thằng thì cao lênh khênh, cái mặt méo mó trông phát hãi. Tái xế chỉ nhìn đã mất sức kháng cự, chỉ muốn mau mau thoát thân, có mấy quả táo cho miễn phí luôn, khi hai người kia lấy được táo rồi người rối rít cám ơn, người lăn bánh xe đi, hắn mới thở phào, thì ra là thèm hoa quả thật ... Hồn vía vừa quay lại, mắt lại nhớn nhác đi tìm mỹ nhân trốn sau xe.

Cảnh Bảo Lỗi thấy Bao Tiểu Tam mang táo về vui sướng chạy ra cướp ngay trong tay hắn, không để ý nắm vải trong ngực rơi ra. Tài xế trong xe vô tình nhìn thấy, tức tới trào máu chửi: Con mẹ nó, hóa ra là nam.

Thường có câu giận quá mất khôn, lần này cũng vậy, tái xế quá ấm ức, chân giậm ga quá độ, xe lao vèo khỏi lòng đường, loạng choạng mãi mới quay lại đường được.

Thành công được một lần, độ mặt dày của Cảnh Bảo Lỗi nhanh chóng tăng lên, hắn chủ động độn thêm ngực, lấy giây buộc thật chắc, quần vén cao quá hông, không khác gì mặc bikini, chủ động ra trước xe ra sức ưỡn ẹo bày đủ mọi tư thế khêu gợi ...

Giữa chốn đồng không mông quạnh, hành trình xa xôi buồn tẻ, ai chịu nổi sự khiêu khích đó. Xe vừa mới chậm lại một cái là có một bánh xe lăn ra chặn đường, tiếp đó hai thằng thổ phỉ xuất hiện, nếu gặp phải xe đông người thì khúm núm xin mua ít hoa quả, người ta không đồng ý thì thôi, cũng không dám ép, tươi cười tiễn lên đường. Gặp phải người hiền lành thì trực tiếp đe dọa, anh đây khát khô cổ mấy ngày rồi, trong xe có hoa quả không, cứu trợ đồng bào một ít đê.

Chẳng mấy chốc, thu hoạch nhiều tới mức cả ba ăn tới no bụng.

Ăn no rửng mỡ, lúc này không ăn được nữa, thuần túy kiếm trò giải trí, chặn liền mấy cái xe đe dọa, đừng nói là hoa quả, ai nhát gan còn vội vàng rút ngay ví tiền giao nộp.

Lại thêm một lúc nữa, thu hoạch càng lúc càng nhiều, nước ép Hối Nguyên được mấy hộp, mứt quả cả một túi lớn. Nào quýt, nào táo cả một đống, còn có nửa quả dưa hấu nữa ... Càng chơi càng vui, càng chơi càng nghiện, càng chơi càng chuyên nghiệp, tóm xe nào là chuẩn xe đó. Nơi này không có dân bản địa, chỉ có lái xe từ xa tới, nên đa phần rất dễ đe dọa, ai không dọa được chẳng qua là người ta sợ quá, liều mạng lùi xe, lao ra khỏi lòng đường, băng qua bãi đá chạy mất.

Buổi chiều Đới Lan Quân đi men theo tuyến đường mai phục đưa đồ ăn cho hai điểm cắm chốt phía trước, đi qua chỗ Ninh Tri Thu và Vương Hải Phong không có vấn đề gì, hai người đó đều giữ nguyên vị trí mai phục. Đới Lan Quân khích lệ vài câu rồi đi tiếp, xa xa đi tới trạm quan sát thứ nhất làm cô hết cả hồn vía. Ở góc độ của cô vừa vặn nhìn thấy Bao Tiểu Tam giữ một cái bánh xe nấp sau xe chuẩn bị làm gì đó. Cô còn chưa hiểu chuyện gì thì mắt lồi ra, một nữ nhân ăn mặc không khác gì khỏa thân uốn éo bên xe, làm cô đạp phanh cũng không vững, mấy tên đó kiếm đâu ra nữ nhân này?

Cầm ống nhòm lên nhìn kỹ lại té ra là Cảnh Bảo Lỗi, tên đó như uống phải xuân dược, cầm miếng giẻ rách ra sức lau xe, người gần như cúi rạp xuống nắp xe, mông chổng lên lắc một cách rất khoa trương, cô nhìn cũng không thể nào chấp nhận được.

Ở phía đối diện, xe đi tới càng lúc càng chậm, bất giờ tiếng còi xe vang lên, Bao Tiểu Tam lăn bánh xe chặn đường hết sức chuẩn xác, Cừu Địch nhảy xuống xe, đập cửa xe, không biết đang quát tháo gì với chủ xe.

Hỏng rồi, mấy tên này làm cướp đường rồi, không thể tha thứ cho hành vi này, họ sợ không xảy ra chuyện à? Đới Lan Quân bỏ ống nhòm xuống, tăng tốc phóng tới, gấp gáp đỗ bên đường, nhảy vội xuống xe định ngăn cản, nhưng thấy lái xe ném một cái túi ra, có vẻ đồ ăn vặt gì đó. Rõ ràng là chặn xe ăn cướp, Cừu Địch còn vờ vịt nói:" Anh giai, phải trả anh bao tiền đây ... Ôi, tiền tôi để chỗ nào rồi nhỉ? Ở đây đợi tôi lấy tiền trà."

" Thôi, thôi, không cần, có chút đồ, không cần tiền đâu, anh em đi đường phải giúp nhau mà, không sao, không sao." Tài xế rối rít xua tay, thấy Bao Tiểu Tam vừa lăn bánh xe đi là xe đó khởi động tăng ga chạy đi như trốn ôn thần:

Mấy tên đó làm việc xấu quá nghênh ngang rồi, phát hiện ra mình tới chẳng có phản ứng gì, Đới Lan Quân tức lắm, tóm ngay lấy Bao Tiểu Tam ở gần, mắng:" Cậu làm cái gì thế hả? Ai bảo cậu làm như thế? Cậu sợ không xảy ra vấn đề rồi phải không? Giờ thành cướp đường rồi đấy à?"

" Cướp gì đâu, kiếm chút đồ ăn thôi mà." Bao Tiểu Tam lăn bánh xe về chỗ mai phục, hoàn toàn không có chút ăn năn nào:

Cảnh Bảo Lỗi ít nhiều còn biết xấu hổ đã nhảy lên xe kiếm áo mặc thêm vào, Đới Lan Quân ngực phập phồng, mắt sắc như dao nhìn Cừu Địch nhởn nhơ như không chẳng thèm liếc về phía cô nửa cái, giơ ống nhòm về phía kia đợi con mồi, cô càng nóng máu:" Có phải chủ ý xấu của Cừu Địch không?"

" Chủ ý xấu gì chứ, biện pháp này quá tuyệt vời ... Chị xem đi." Bao Tiểu Tam kéo Đới Lan quân sang phía kia xe:

Trời đất, hai thùng nước xếp lại làm bàn, bên trên bày hoa quả, nước ép, đồ ăn vặt, bánh trái đủ loại, làm Đới Lan Quân mấy ngày qua uống nước lọc ăn bánh mỳ đồ hộp tới buồn nôn phải nuốt nước bọt:" Các các cậu chặn bao nhiêu xe thế?"

" Hì hì, cứ xe nào một mình đi qua chúng tôi cũng chặn lại hết ... Nào nào chị Đới, dù sao còn sớm, ăn đi, ăn đi." Bao Tiểu Tam nhiệt tình mời:

Đới Lan Quân đắn đo, đến khi nhìn thấy chai nước quả tựa hồ ướp lạnh, rốt cuộc không kìm được cầm lên uống một ngụm, nước mát chảy tới đâu biết tới đó, tựa hồ đuổi hết mệt mỏi ra khỏi xương, cô thở ra một hơi dài:" Thật sảng khoái!"

Không biết bao ngày rồi không được uống ngụm nước giải khát thế này, Đới Lan Quân không khách khí nữa, cầm lấy miếng dưa hấu ăn thích thôi. Đang ăn thì trong tầm mắt xuất hiện đôi trân thon thả, thì ra là Cảnh Bảo Lỗi mặc thêm cái áo sơ mi từ trên xe xuống, vạt áo dài rộng thùng thình che khuất quần cái quần bên trong, nhìn qua như bên trong không mặc gì. Đới Lan Quân phì một cái phun miếng dưa hấu ra ngoài, lại lần nữa bị kích thích:" Cái trò buồn nôn như vậy mà các cậu cũng nghĩ ra được à?"
Bình Luận (0)
Comment