Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 407 - Chương 77: Lâm Trận Đường Ai Nấy Đi. (1)

Chương 77: Lâm trận đường ai nấy đi. (1) Chương 77: Lâm trận đường ai nấy đi. (1)

Đồi cát, núi đá, ánh trăng lạnh lẽo, cây bụi biến thành bóng đen đáng sợ. Đống lửa được đốt lên đằng xa, tiếng củi cháy lách tách, ở nơi yên tĩnh này nghe hết sức rõ ràng.

Chuẩn bị đi rồi, Lão Đổng cực kỳ nghiêm túc, suốt mấy ngày rồi chưa thấy hắn ba hoa hay nói đùa, uống xong ngụm nước giải khát cuối cùng, hắn rút trên người ra ba tấm thẻ, gọi ba chàng trai tới, nhét vào tay mỗi người một tám, ngữ khí hết sức nghiêm trọng:" ... Đã tới lúc chia tay rồi, tôi không ngỡ chia cách với các cậu, mật mã thẻ chính là sáu số phía sau chứng minh thư của các cậu, chiếc xe này của tôi để cho các cậu, lái về thủ đô ... Chuyện tiếp theo tôi không thể để cho các cậu lún vào được, chẳng may có sơ xảy gì, tôi không gánh được trách nhiệm ... Tam Nhi, về rồi không được hại đám học sinh tiểu học nữa, kiếm nghề đàng hoàng mà làm."

" Hả, anh Đổng, không phải là anh nói đơn giản lắm sao? Bọn tôi đi với anh." Bao Tiểu Tam không đành lòng, hắn thích con người Lão Đổng thật, không có chút giả dối nào ở đây:

Lão Đổng xoa đầu hắn cười to:" Đồ ngốc, cậu mà tham dự vào hành động này đến khi trở về sẽ bị thẩm tra mấy lần đấy. Cậu tưởng đơn giản à, các cậu chưa bao giờ dùng tới súng, không giúp được gì đâu, chỉ gây thêm phiền hà thôi. Có Hải Phong và Lão Thu là đủ rồi. Tiểu Cảnh, trở về tôi sẽ đi tìm cậu, ở khách sạn đó, tôi có chút tiếng nói đấy ..."

" Vâng!" Cảnh Bảo Lỗi cũng quyến luyến lắm, chuyến đi này rất vất vả, nhưng lợi ích rất nhiều, thấy nhiều hiểu nhiều, quen biết được một người như Lão Đổng, kể cả không giúp gì được cho sự nghiệp cuộc sống sau này, làm bạn thôi cũng rất tốt rồi:

Lão Đổng nhìn sang Cừu Địch, thời gian qua lờ thằng nhãi này đi, rất nhiều điều làm hắn ngứa mắt, sắp chia tay rồi, suy nghĩ cũng thoáng hơn:" Cừu Địch, con người cậu không ổn, cậu đã bao giờ nghĩ những khó khăn cậu gặp phải do chính bản thân cậu chưa? ... Cậu quá thông minh, là chuyện tốt, lại quá cá tính, ở đơn vị không tiếp nhận được người như vậy."

" Ý lời dạy bảo này của anh là gì đây, có phải là chặn họng tôi, để sau này tôi không tới tìm anh nhờ lo công việc chứ gì?" Cừu Địch trừng mắt:

" Đấy đấy, xem tôi nói đúng chưa, cậu quá thông minh, đến ẩn ý cũng hiểu, ha ha ha, cậu nghĩ thế cũng được, tôi biết cậu sẽ không tìm tôi đâu, cậu sao chịu được sự ràng buộc của thể chế. Nếu ngay từ lúc cậu ra trường, nhận vào đơn vị, cậu sẽ rất khác, nhưng bây giờ muộn rồi ... Tôi không khuyên được cậu, đành chúc cậu may mắn với lựa chọn của mình thôi." Lão Đổng vỗ vai từng người một:" Các huynh đệ, gặp lại sau, đừng cọ hỏng xe của tôi ... Tiểu Đới, đồ đâu?"

Đới Lan Quân tới chiếc xe Buick vận chuyển đồ, Cảnh Bảo Lỗi lon ton chạy đi giúp, va ly đặt xuống, bên trong có y bộ giáp chống đạn. Lão Đổng đưa Đới Lan Quân một bộ, bộ kia đưa Lão Thu, hai người nói không cần, ba tên thăm dò phi pháp, trong mắt quân nhân chẳng là gì cả, khống chế bọn chúng chỉ cần một phút, huống hồ còn là đánh lén. Có điều không cưỡng lại được Lão Đổng, Lão Đổng cưỡng chế mặc lên người Vương Hải Phong. Một cái va ly bạc khác mở ra liền thấy súng lục đen ngòm, Bao Tiểu Tam hưng phấn chạy tới định sờ, bị Đới Lan Quân đánh bạt tay lợn ra.

Đới Lan Quân cầm súng lên, rắc rắc, kiểm tra băng đạn, gài vào bao súng dưới nách, khẩu còn lại nhìn Lão Đổng hỏi ý, Lão Đổng chỉ Ninh Tri Thu:" Lão Thu, anh cầm đi, tôi chưa bao giờ bắn súng."

Phát hiện ra ba ánh mắt xem thường nhìn mình, Lão Đổng lên mặt:" Nhìn cái gì mà nhìn, từ lúc vào đơn vị là tôi đã làm lãnh đạo luôn rồi, việc gì phải đụng tới thứ này, chơi súng nguy hiểm lắm."

Chuẩn bị xong xuôi, Lão Đổng ưỡn bụng lên đi qua đi lại, điệu bộ giống lãnh đạo động viên tiền chiến, chỉ là bộ Âu phục đã bẩn thỉu lắm rồi, trông khá buồn cười:" Không việc gì phải lo lắng hết, tôi đã liên lạc với tổng cục rồi, chỉ cần chúng ta khống chế được bọn chúng, chi viện từ cao nguyên Lan Bối sẽ tới ngay, chỉ mất 30 phút thôi là có viện binh ... Hải Phong, Lão Thu, xong việc này, tôi nhất định nghĩ cách đưa hai người về thủ đô, kiếm cho hai người một xuất thân tốt ... Lên đường."

Lão Thu một trái một phải đi theo Đổng Thuần Khiết, bánh xe, xăng, bản đồ, tất cả đều kiểm tra cẩn thận thêm một lượt. Đới Lan Quân thì xách hai va ly trang bị, khi ném ra sau xe, xoay người lại, không ngờ sau lưng có thêm một người, chính là Cừu Địch.

" Muốn gì thế hả?" Đới Lan Quân tay chống hông, dưới nách lộ ra khẩu súng đen, mái tóc dài cuốn lại sau đầu, cho dù thân thể bốc mùi mồ hôi chua nồng, không át đi được vẻ đẹp của cô, hơn nữa trong mắt Cừu Địch, cô gái luộm thuộm này còn chân thật hơn giai nhân mạc sườn xám tao nhã mà y gặp lần đầu. Đối diện với ánh mắt của Cừu Địch, cô không né tránh, còn đưa một ngón tay ra làm động tác nâng cằm y:" Có phải là áy náy vì mình phán đoán sai không? Hay là không nỡ thấy chị đi không, khóc mấy tiếng cho chị xem coi."

Có lẽ là có thành phần đó, Cừu Địch không ngờ tới thời khắc cuối cùng, Đổng Thuần Khiết hết sức dứt khoát đuổi bọn họ đi. Cừu Địch luôn cho rằng, đối phương thế nào cũng tất dụng hết giá trị ba người bọn họ, đẩy bọn họ lên tiền tuyến cho xứng đáng với 5 vạn kia. Không ngờ thực sự là nhìn lầm người.

Cừu Địch chỉ chiếc xe Buick đằng xa, ra hiệu cho cô đi tới bên đó nói chuyện, Đới Lan Quân có vẻ không thoải mái lắm nhìn mọi người, hỏi:" Sao thế, không phải muốn đi theo tôi chứ?"

" Không muốn!" Cừu Địch trả lời rất dứt khoát:

" Có muốn cũng không đưa anh theo." Đới Lan Quân khích y một câu, lại tò mò hỏi:" Rốt cuộc là anh muốn nói gì đây, có gì nói mau đi, lần này từ biệt chắc chắn là mãi mãi đấy, e rằng sau này không gặp lại nhau nữa đâu."

" Nếu có lòng thì sẽ gặp được thôi, tôi luôn có câu này muốn nói với cô, không biết cô có tin không?" Cừu Địch nói rất nhỏ, mắt đảo quanh như sợ có người nghe trộm được cuộc nói chuyện của họ:

" Ngay từ đầu anh chưa bao giờ tin tối đúng không? Dù tôi nói là tin, anh cũng cho là nói dối." Đới Lan Quân cười, trong nụ cười đó có vài phần bất lực:

" Thật hay giả bản thân tôi tự phân biệt được." Cừu Địch đưa tay ra, đó là động tác muốn oán tù tì, hai người đã làm vô số lần trên đường đi, Đới Lan Quân cũng đưa tay, một hai ba, kéo với bao, Cừu Địch lại thua rồi.
Bình Luận (0)
Comment