Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 408 - Chương 78: Lâm Trận Đường Ai Nấy Đi. (2)

Chương 78: Lâm trận đường ai nấy đi. (2) Chương 78: Lâm trận đường ai nấy đi. (2)

" Kỳ thực cô chẳng bao giờ tin tôi, bây giờ cũng vậy."

" Ai bảo anh luôn thăm dò tôi, bây giờ cũng thế, tin một người khó như vậy sao?"

" Cô bảo tôi tin cô thế nào, ít nhất giờ tôi tin thân phận của cô, các cô đều được trái qua huấn luyện nói dối đúng không, ngay cả khi cô nói dối, ánh mắt và nhịp tim cô cũng không có gì khác thường, đúng chứ?"

" Anh nói đúng rồi đấy, bởi thế anh không bao giờ biết được đâu."

Hai người tựa hồ quay về trạng thái giống như đi đường, tranh cãi, thăm dò, đánh lừa nhau, nói cho cùng chuyện cũng qua rồi, đến lúc chia tay, thực sự đều có chút lưu luyện.

" Có điều anh tới tìm tôi, tôi có thể hiểu rằng anh lo cho tôi, hay là anh thích tôi, đúng không?" Đới Lan Quân cười khúc khích:

" Tùy cô nghĩ gì thì nghĩ!" Cừu Địch hừ một tiếng:

" Được rồi, nể mặt anh thích tôi, tôi nói với anh một bí mật, nhưng tôi phải kiểm tra anh một chuyện trước đã." Đới Lan Quân tới sát bên Cừu Địch, thì thầm:

" Cô định kiểm tra thế nào?" Cừu Địch khó chịu đến giờ này cô ta vẫn không chịu tin mình nói:

" Nhưng tôi có phương thức dân gian rất hiệu nghiệm đấy, anh có muốn thử không?"

" Muốn, nhưng cô thất vọng là cái chắc rồi."

Hai người mỗi lần gây hấn với nhau, đều tới rất gần, mặt đối mặt, mắt nhìn mắt, mỗi lần như thế Cừu Địch đều né tránh làm Đới Lan Quân thấy rất thú vị. Lần này cũng như thế, hai người như gà chọi, nhìn nhau không phục, nhưng Đới Lan Quân bất ngờ không có chút dấu hiệu nào, thân thể mềm mại của cô đã sà vào lòng Cừu Địch, đôi cánh tay vươn ra quấn lấy cổ, rồi đôi môi dịu ngọt áp tới, làm y chỉ biết mở to mắt như thằng ngốc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Có điều Cừu Địch cũng chẳng nghĩ được gì khác, vì cái lưỡi kia đã khéo léo như con rắn nước luồn qua môi y, ươn ướt trơn trơn tựa đậu hũ, hai cái lưỡi chạm nhau, y thấy lỗ tai bùng nhùng, cảm giác trơn trơn tê tê từ đầu lưỡi sướng khoái khó dùng từ ngữ hình dung nổi.

Nam nhân dụ dỗ nữ nhân thì gian nan vất vả, nữ nhân muốn dụ dỗ nam nhân có khi chỉ bằng một ánh mắt là đủ, huống hồ Đới Lan Quân dùng sát chiêu thế này, thế nên sững sờ trôi qua rất nhanh, Cừu Địch giành lại thế chủ động, tay phải ghì đầu cô, tay trái lần lên đồi ngực căng tròn vuốt ve một hồi rồi bàn tay lại từ từ dời xuống phía dưới.

Không được, Đới Lan Quân rùng mình thúc hối lên, nhưng vì khoảng cách quá gần nên không tác dụng gì. Đới Lan Quân nổi khùng, ra sức mút cánh môi Cừu Đich đợi y ngây ngất thì bất thình lình cắn một cái. Cừu Địch đau đơn buông ra ... Chát! Một tái tát tai đanh gọn.

Cừu Địch lần thứ hai sững sờ, miệng mặn mặn, ôm mặt nhìn Đới Lan Quân, rõ ràng là cô chủ động.

Cái tát giòn tan phá vỡ không khí yên lặng trước cuộc chiến, trước chiếc Buick, Cừu Địch che mặt, Đới Lan Quân ôm miệng, mấy người kia giật mình quay đầu, nhìn một cái thôi là không phải mấy giây đã đoán ra được nguồn cơn. Bao Tiểu Tam nổi giận đùng đùng:" Anh Thu, súng đâu, tôi đòm thằng khốn kia một cái, dám giở trò lưu manh à?"

Ninh Tri Thủ và Vương Hải Phong thoáng bất ngờ rồi cười phá lên, Đổng Thuần Khiết kinh ngạc vô cùng, dậm châm mắng:" Này, chuyện gì thế hả? Lúc nào rồi mà còn làm việc này."

Nói rồi định dẫn người tới, Đới Lan Quân đưa tay ra làm động tác ngăn cản, quát:" Không ai được qua đây, ai qua tôi trở mặt."

Chỉ một câu đã khiết tất cả mọi người khựng lại, chẳng hiểu ra sao, nhưng đều dừng bước, người ta có giận có hờn gì là chuyện riêng của người ta, người ngoài can thiệp chẳng được cám ơn đâu. Đới Lan Quân tóm cổ áo Cừu Địch, kéo đi như dắt gia súc đưa ra sau xe, dùng sức cực mạnh rầm một cái đẩy y vào xe, cánh tay gập lại, chèn vào dưới cằm y, thiếu điều rút súng chĩa vào đầu y thôi.

" Có tin tôi đánh cho anh nằm liệt giường luôn không? Ai cho anh làm thế hả?" Đới Lan Quân giọng lanh lảnh quát, hai mắt trừng trừng như đối diện với kẻ thù:

Cừu Địch bị tát một cú cực mạnh, mồm cỏ rỉ máu, giờ còn bí ấn vào xe, nhìn Đới Lan Quân giận điên cuồng tới tái mặt, có điều y nhanh chóng nhận ra Đới Lan Quân không có hành động gì kế tiếp, lại giống đang nghiêng tai nghe ngóng cái gì, nghi ngờ của Cừu Địch lại nổi lên, tựa hồ không giống hành vi của người đang nổi giận cực độ, thoáng cái hiểu ra, trong lòng vẫn bực bội, rõ ràng mình bị cưỡng hôn cuối cùng lại mang tiếng xấu:" Không tin, cô đang diễn kịch, cô lúc nào cũng diễn, tôi là nhân vật nhỏ trong vở kịch, cô cũng không phải là nhân vật chính."

Đới Lan Quân nghe vậy ấn mạnh hơn, Cừu Địch cổ bị đè chặt không thở nổi, thoáng cái mặt đã đỏ bừng, muốn giãy giụa cũng không có sức, rất may cô lỏng tay ra.

Cừu Địch khuỵu chân xuống, tay ôm cổ họng ho một tràng dài, mắt ngước lên nói:" Tôi không biết cô gặp phải chuyện gì, nhưng tôi biết rất nguy hiểm, không hề dễ dàng như cô nói. Mặc dù tôi rất ích kỷ, nhưng tôi không ngại giúp cô, cô phải tin tôi."

Mí mắt Đới Lan Quân khẽ giật giật, hai tay tóm cổ áo Cừu Địch xốc lên, nhìn chằm chằm vào mắt y, ánh mắt nhìn chằm chằm vào y rất phức tạp. Cừu Địch không lui bước, thậm chí còn ghé môi tới, khẽ hôn nhẹ lên môi cô, thoáng cái tình thế thay đổi, người bị động thành người chủ động, đầu cô nghiêng sang bên né tránh, nhưng y theo sát không rời. Sự phản kháng của cô không mạnh, cánh môi xinh xắn dưới áp lực nụ hôn cuồng nhiệt dần tay ra, để Cừu Địch nhẹ nhàng lách vào.

Uỳnh!

Bất thành lình Cừu Địch bị đẩy ra, người va mạnh vào thành xe.

Tình thế thay đổi lần nữa, Đới Lan Quân hai mắt rực lửa, đưa tay thình lình ôm cổ Cừu Địch hôn tới, hôm điên dại, hôn gấp gáp, như cảm xúc áp chế bao năm thình lình bị khơi dậy, hôn lên mặt, lên má, lên môi, hôn như thể đây là lần cuối cùng được thân mật trong đời này.

Nụ hôn đầu tiên miễn cưỡng, là thăm dò, là nghi ngờ, nhưng nụ hôn lần này của Đới Lan Quân là thật, không phải giả, Cừu Địch cảm giác được sự khao khát trong hơi thở của cô, cảm giác được nhịp tim tăng tốc của cô, càng cảm giác được sự mỹ diệu khi khai chiếc lưỡi quấn lấy nhau.

Dưới sự thôi thúc của cảm xúc mãnh liệt, hai cơ thể dính chặt vào nhau, hai cái lưỡi cũng không rời. Cả mùi mồ hôi chua chua trên cơ thể Đới Lan Quân phảng phất khiến trái tim Cừu Địch thâm rạo rực ngất ngây. Đừng nói người ngoài không hiểu, với cả hai người mà nói đây là chuyện bất ngờ, Cừu Địch mang ý đồ gì lúc đầu y quên rồi, Đới Lan Quân cũng thế bầu ngực áp vào lòng y, cánh tay vòng qua ghì lấy cổ y. Đôi tay tham lam của Cừu Địch từ từ hạ xuống đã đặt lên mông cô nhưng không manh động, sợ giây phút tuyệt vời này tan biến ...
Bình Luận (0)
Comment