Chương 79: Lâm trận đường ai nấy đi. (3)
Chương 79: Lâm trận đường ai nấy đi. (3)
Ánh trăng lạnh lạnh, nụ hôn say sưa, tất cả người chứng kiến đều ngỡ ngàng, ai nghĩ tới vào lúc này rồi còn xảy ra chuyện như thế. Ninh Tri Thu và Vương Hải Phong cười gượng gạo quay đầu đi. Lão Đổng chưa hết ngạc nhiên, nhìn Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam, hỏi nhỏ:" Từ khi nào vậy? Sao bọn họ lại thành ra như thế, không phải quá hồ đồ sao?"
" Tôi cũng không phát hiện ra, bọn họ không phải lúc nào cũng chướng mắt với nhau sao?" Cảnh Bảo Lỗi hoang mang, hai người này đa phần giống đôi oan gia, giận giận dỗi dỗi, hắn ghen tỵ, dù là yêu hay ghét, thì đều có cảm xúc:
Bao Tiểu Tam thất vọng:" Chỉ một cái tát là được hôn rồi, vụ làm ăn này lãi lớn, sao tao không biết sớm hơn."
Ninh Tri Thu bật cười, thằng nhóc nghĩ đây là quán ăn tới trước phục vụ trước hay sao, đợi thêm vài phút, thấy đôi uyên ương kia chưa thấy có dấu hiệu gì muốn tách rời, nhắc nhở:" Anh Đổng, nên đi rồi."
" Hôn nhanh nhanh lên, sắp đi rồi." Đổng Thuần Khiết nổi giận bỏ lại một câu phất tay bỏ đi, xem ra không chỉ là bất mãn với Cừu Địch, e là ghét ai ghét cả đường đi lối về, chướng mắt luôn với Đới Lan Quân Quân:
Bốn cánh môi tách rời, hai người vẫn ôm lấy nhau, hai cặp mắt chạm nhau thật gần, có chút ngỡ ngàng lẫn dịu êm, cảm xúc đôi bên đều hỗn loạn nhưng chắc chắn không ai muốn buông tay trước. Cuối cùng Đới Lan Quân dứt khoát hôn chụt một cái lên môi Cừu Địch, không nói thêm lời nào, xoay lưng đổi theo chiếc xe việt dã đã khởi động, đi mất ...
" Hai đứa từ lúc nào thích nhau thế, làm gì thì làm nhưng phải biết nhìn thời điểm chứ?" Ở trong xe Đổng Thuần Khiết vẫn giận lắm, mắng một câu:
" Còn chưa kịp thích nhau đã đi thẳng vào chủ đề rồi, mùi vị tiểu nam sinh cũng được lắm, chậc." Đới Lan Quân chép miệng tựa hồ còn chưa đã thèm, làm Lão Đổng tức tới không biết nói gì:
Hai người còn lại bật cười, Vương Hải Phong khen một câu:" Cừu Địch rất đẹp trai."
" Cũng được, không ngờ cậu ta to gan như thế, dám trêu ghẹo tôi ... Hi hi, có điều tôi thích, cho chú nhóc đó đêm nay mất ngủ luôn, dám trêu chị đây." Đới Lan Quân cười khúc khích:
" Chú ý ảnh hưởng, làm thế ra thể thống gì ..." Đổng Thuần Khiết xua xua tay, như muốn xua đi cái chuyện không đâu này, nghiêm nghị nhắc:" Lão Thu, lái xe cẩn thận chút, đừng để kinh động mục tiêu, Hải Phong, chú ý vị trí, đừng để đi sai hướng, tới thời khắc quan trọng rồi, đừng để bị tuột xích ... Tôi đợi mấy năm rồi, không cho phép sai sót."
Lão Thu không cười nữa, gật đầu dứt khoát:" Yên tâm đi anh Đổng, loại người này khó tìm chứ không khó bắt."
Lúc này đã tờ mờ sáng, đèn xe đã tắt, chỉ bằng vào đôi mắt và định vị điện tử, từ từ tiếp cận mục tiêu cắm trại ...
Nơi đóng quân trên thảo nguyên Bối Nhĩ Lan, giới thiệu đã đi vào hồi kết.
Tổng cục đã xác định được ba mục tiêu, mặt xẹo họ Mã tên Tầm Sơn, người Ninh Hạ, từng vì mua bán da linh dương Tây Tạng mà bị giam giữ hình sự. Đi cùng với hắn có hai người, một là Mạt Cáp Nhĩ Mộc, không có tiền án, nhưng căn cứ vào xuất thân của Mã Tầm Sơn có thể phán đoán ra, hai người rất có khả năng là phần tử săn bắt trộm chuyên hoạt động ở vùng tây bắc, đây chắc chắn là nguyên nhân khiến chúng được thuê làm người dẫn đường.
Quan trọng là người thứ ba, một nam nhân trung niên đeo kính, bọn họ mới chỉ tìm được vài hình ảnh qua camera giám sát giao thông. Theo đối chiếu của tổng cục với kho thông tin tội phạm, người này cực kỳ giống Lam Kiêu Chiến, mấy năm trước là nghi phạm lọt lưới trong vụ án mua bán đất hiếm, không bài trừ khả năng chính là hắn. Mua bán vật tư chiến lược cùng với thăm dò phi pháp là hoạt động dính líu sâu với nhau, và đều có sự tham dự của gián điệp nước ngoài.
Toàn bộ quá trình có vẻ rất đơn giản, khởi nguồn của tin tức tới từ huyện Lâm Đàm, do Mã Tâm Sơn tới chỗ giải trí đương địa vô tình để lộ thân phận. Bắt lấy manh mối này, bên an ninh quốc gia truy lùng tới thành phố Đức Lệnh Cáp, sau đó đám người này rẽ vào Mang Nhai, trên đường từ Mang Nhai vào Tân Cương, chúng bị Đổng Thuần Khiết kiên trì đeo bám cắn chặt.
Tới bây giờ, bọn họ chuẩn bị bắt giữ.
Nghe xong những nhân vật lới của an ninh quốc gia đều trầm mặc.
Gạt những nghi vấn quá trình phát hiện manh mối sang bên, còn câu hỏi lớn hơn, vì sao đã phát hiện ra nghi phạm lại không ra tay mà thả cho chúng tiến vào Tân Cương? Bây giờ độ khó bắt giữ đã tăng lên vô số lần, càng thêm nhiều yếu tố khó xác định. Bọn họ không phải là cảnh sát, bọn họ chỉ cần nghi ngờ là nhào bổ vào như chim ưng bắt thỏ rồi.
Hành động này bất kể từ khâu tổ chức ban đầu cho tới truy bắt, nhìn từ góc độ nào cũng thấy sơ hở trăm bề, đặc biệt nhìn từ vấn đề an toàn, không khác nào chơi đùa với lửa. Vũ trang của đám người săn trộm kia thậm chí còn cả những chiến sĩ bình thường, chưa nói tới còn có nhân vật nguy hiểm, nghi ngờ tham gia buôn lậu vật tư chiến lược như Lam Kiêu Chiến.
Trần Ngạo thi thoảng lại đưa mắt nhìn những người khác xì xào bàn tán, đợi cho họ thảo luận một lúc, hắn mới gõ bàn nhắc nhở:" Không được bàn luận riêng, có câu hỏi gì cứ thẳng thắn đưa ra, tôi sẽ giải đáp."
Ngay lập tức bác gái nóng tính Từ Phái Hồng chất vấn:" Trưởng phòng Trần, kế hoạch này thực sự được tổng cục ngầm cho phép à?"
Trần Ngạo lắc đầu, giọng một giọng điệu giống nói đùa trả lời:" Tổng cục đang nghiên cứu phương án xử phạt với đồng chí Đổng Thuần Khiết."
Tóm lại câu hỏi này sẽ không bao giờ được giải đáp. Bất kỳ một quốc gia có chủ quyền nào cũng không bao giờ công khai thừa nhận phái gián điệp tới nước khác, tương ứng, tổng cục không bao giờ thừa nhận từng tuyển cơ cấu dân gian hoặc là người không liên quan thực hiện bất kỳ nhiệm vụ cấp bảo mật nào.
Tiền lệ này không thể mở ra cho địa phương có cớ được.
" Tại sao lại trì hoãn bắt giữ tới tận bây giờ nếu đã phát hiện đối tượng trước khi vào Tân Cương, bây giờ thì khó rồi, sa mạc, hoang mạc, núi đá, địa hình phức tạp, điều kiện khắc nghiệt, nếu để chúng trốn thoát, không biết tốn bao nhiêu nhân lực vào đó." Trương Vĩ Hào tuổi cũng còn khả trẻ trong các vị ở đây, nhưng là người rất đa nghi đặt câu hỏi, đừng thấy trực thăng quần thảo rất đáng sợ, kỳ thực đến lúc thực sự hành động vẫn phải dùng chiến thuận nguyên thủy là trải người ra bắt: