Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 410 - Chương 80: Lâm Trận Đường Ai Nấy Đi. (4)

Chương 80: Lâm trận đường ai nấy đi. (4) Chương 80: Lâm trận đường ai nấy đi. (4)

" Đó cũng là nghi vấn của tôi, nếu đã nắm bắt được tin tức rồi thì phải bắt càng sớm càng tốt, thiết lập chướng ngại vật trên đường không phải dễ à? Vì sao thả cho bọn chúng vào Tân cương?" Từ Phái Hồng vỗ bàn:" Sao tôi cảm giác tổng cục đang phối hợp với Đổng Thuần Khiết? Chẳng lẽ vì chiếu cố năm năm vất vả theo đuổi của anh ta? Tôi không công kích cá nhân mà là có ý kiến về phương thức hành động ... Nếu ai cũng mò kim đấy biển tìm gián điệp như thế, chúng ta cần tổ chức để làm gì?"

" Cũng không nên nói như thế, dù sao thì đồng chí ấy cũng tìm ra được Mã Tầm Sơn mà." Cũng có người nói đỡ Đổng Thuần Khiết:

" Nam năm, tám lần hành động, mấy vạn dặm hành trình, anh tán đồng loại tiêu hao này phải không?" Từ Phái Hồng hỏi vặn, tức thì khiến vị kia không nói nữa:

Không ai nói thêm, biết Từ Phái Hồng là người nóng tính, đều là người từng trải rồi, có người nóng nảy thì phải có người bình tĩnh, tránh tranh cãi vào thời khắc quan trọng đều nóng đầu làm lỡ việc chính. Vì thế đồng loạt nhìn Trần Ngạo đợi câu trả lời rõ ràng, Trần Ngạo không tỏ thái độ gì, bảo cơ yếu báo cáo vị trí.

Ngay lập tức màn hình thay đổi, định vị tọa độ, cách Núi Mộ Sĩ 7km về phía đông nam , cách sông Khách Thập 21 km về phía nam. Người ngoài nghề căn bản không thể hiểu được bản đồ vệ tinh, thông tấn viên giải thích, đây là khu sa mạc thảo điền, địa hình phức tạp, vệ tinh có thể thu được nguồn tín hiệu, nhưng không thể thu được nguồn nhiệt phản xạ, vẫn còn đang tìm kiếm.

" Bọn họ sắp tiếp cận mục tiêu rồi, thực ra tôi cũng giống như mọi người thôi, hôm qua khi biết kế hoạch hành động này, tôi đã hết sức phẫn nộ, tôi thấy đây là một trò đùa vớ vẩn. Có điều đến khi tôi nghĩ lại mới thấy, trò đùa này quá lớn rồi, lớn tới tôi không thể tin được ... Nếu như ngay cả các vị cũng không tin vào chuyện này, vậy thì lòng tin của tôi càng lớn rồi. Trần Ngạo cười quái dị, cười có chút biến thái, hưng phấn khác thường:

" Có vẻ như tôi hiểu rồi, có mục tiêu lớn hơn phải không?" Ông già Đới Đăng Minh lại là người bừng tỉnh trước tiên: " Nhìn tuyến đường của bọn chúng thì từ Lâm Đàm tới thành phố Đức Lệnh Cáp, có thể nói là hành trình thăm dò của chúng đã kết thúc rồi, vậy mà đột nhiên lại rẽ sang Nam Cương. Mỗi cuộc thăm dò luôn tốn thời gian, sức lực, không lý nào chúng ngay lập tức bố trí cuộc thăm dò mới."

" Mọi người nhìn hành trình của Đổng Thuần Khiết đi, trừ vô tình giao cắt với đối phương ở Lâm Đàm thì không có sự trùng hợp nào nữa ... Ngày bọn họ tới Mang Nhai thì mấy người Mã Tầm Sơn qua Mang Nhai vào Nam Cương. Không đúng rồi, có điều gian trá, bọn chúng cố tình để lại hình ảnh giám sát trở trạm xăng."

" Với thân phận và sự cảnh giác của bọn chúng, mấy trăm km từ thành phố Đức Lệnh Cáp tới Mang Nhai, chẳng lẽ không tìm được chỗ đổ xăng sao?"

Trong lòng mọi người đều dâng lên cảm giác nguy hiểm, bởi thế mới ngạc nhiên nhìn Trần Ngạo, Trương Vĩ Hào thúc giục:" Lão Đới, anh nói tiếp đi."

Tiêu Mộng Kỳ lại là người tiếp lời:" Chú Đới nói rất đúng, nếu như là thăm dò, bọn chúng sẽ có người ngầm xác nhận trong bóng tối, xem có phải là bị bám đuôi không? Nếu như là có, khẳng định là sẽ bỏ trốn, nếu như không, chúng ta không bám theo, có nghĩa là đối phương xác nhận Đổng Thuần Khiết không có tiếp ứng!"

" Tiểu Tiêu nhạy bén đấy, nghe danh cô từ lâu ... Đổng Thuần Khiết gặp nguy hiểm rồi, bắt được một nhân viên trung tầng của an ninh quốc gia, còn giá trị gấp bộ phần những con số thăm dò. Kết cấu của tổ chức, phân bố nhân lực, bố trí nhân viên, trang thiết bị, thậm chí là mật mã thông tin, đối với bọn chúng mà nói đều là giá trị vô song." Lão Đới có tuổi rồi, cho nên luôn suy nghĩ theo hướng xấu nhất:

" Các anh muốn dùng Đồng Thuần Khiết và Đới Lan Quân làm con mồi, để dụ ra cá lớn chưa xuất hiện ẩn mình phía sau." Từ Phái Hồng đứng dậy, lấy kính ra đeo lên đi tới gần màn hình, những mảnh thông tin vụn vắt rốt cuộc đã ghép lại thành một lời giải thích hợp lý:" Nhất định là như thế, mồi nhử, Đổng Thuần Khiết cố tình tuyển dụng những người có nguy cơ cao như vậy, chắc chắn là không giữ bí mật được, đây là điều anh ta mong đợi ... Nếu tin tức bị tiết lộ, Đổng Thuần Khiết bị theo dõi ngược, đối phương nếu xác nhận có thể khống chế anh ta thì chắc chắn sẽ mạo hiểm. Không phải là Đổng Thuần Khiết đang truy bắt bọn chúng, mà là bọn chúng bị dụ tới một nơi khó bị bắt giữ."

Cả phòng ồ lên, lấy thân làm mồi, dụ địch mạo hiểm.

Người dám làm loại chuyện này thật đúng là không cần mạng nữa, mọi người nhìn hình nam nhân béo tốt mặc vest trên màn hình. Nếu không biết chuyện, bảo hắn là thành phần hủ bại, tám phần đều tin, chứ bảo hắn làm chuyện cảm tử, mười phần không ai tin. Đúng, vì không ai tin mới có phần thắng, trước hết thắng được sự tôn kính của mọi người ở đây, dù cho hắn gặp bất lợi.

Tất cả mọi người thần sắc nghiêm nghị, ai cũng hiểu loại kế hoạch này không một ai dám phê duyệt hết, đây không phải niên đại chiến tranh mạng người không đáng tiền, chẳng may có sai sót, không ai dám chịu trách nhiệm.

" Lão Đới, đúng là gừng càng già càng cay, Tiểu Tiêu, vẫn luôn sắc xảo như thế, lời chị Từ cũng đúng." Trần Ngạo vỗ tay hai tiếng, quả nhiên là tinh anh trong cục, không cần hắn nói cũng nhìn ra vấn đề:" Đấy chính là hạch tâm của kế hoạch X chính là như thế, tư duy biện chứng là, nếu chúng dám ra tay với quốc an chúng ta, vậy thì đúng là cá lớn rồi. Nếu là nhiên viên thăm dò phi pháp thông thường, đừng nói là quốc an, bọn chúng nghe tới hai chữ công an cũng chạy mất."

" Tốn mất năm năm, tám chuyến hành trình, lộ trình hơn mười vạn dặm, đồng chí Đổng Thuần Khiết từng bước biến mình thành một quan viên chỉ biết ba hoa khoác lác, thích công to lại ngu xuẩn, chính là để đối thủ từng bước buông lỏng cảnh giác, dám mạo hiểm ... Tôi và anh ấy là đồng nghiệp, ngay cả tôi cũng không dám tin anh ấy làm ra loại chuyện này, vậy chắc chắn kẻ ngầm theo dõi anh ấy không tin anh ấy là mồi nhử."

Trần Ngạo cầm điều khiển, lật tới trang cuối cùng của kế hoạch X. Tất cả mọi người đều trầm mặc, khâm phục, còn mang theo vài phần phức tạp, phần cuối là ảnh mấy tờ giấy viết tay, trang đầu là hai chữ lớn: Di Chúc!

" Người hoạch định ra kế hoạch cũng là người chấp hành kế hoạch, anh ấy viết di chúc rồi lên đường ... Kế hoạch này quá mức hoàng đường, không được tổng cục chấp nhận, tổng cục đã từ bỏ, nhưng anh ấy vẫn kiên trì."

" Có điều bây giờ đã chứng minh được là ai đúng ai sai rồi, nếu ngay cả người nghi là Lam Kiêu Chiến cũng câu ra được, vậy chúng ta không thể không coi trọng. Nếu như phía sau Lam Kiêu Chiến còn có kẻ ẩn mình sâu hơn nữa, vậy thì hi sinh thế nào cũng đáng giá." Trần Ngạo kiên định nói, trong lồng ngực bốc lên một ngọn lửa không tên, giọng lớn hơn:" Quốc an, quốc an, chính là an ninh quốc gia, mọi người, hãy thu lại sự thương xót, chúng ta phải đối mặt với những kẻ thẩm thấu, ẩn nấp, ám sát, phá hoại, khủng bố, chúng ở khắp mọi nơi, giữa chúng ta và chúng, chỉ có sống và chết mà thôi."

Không có tiếng hô khẩu hiệu nào đáp lại, mọi người chỉ im lặng gật đầu, bất kể ở vị trí nào, tham gia vào quốc an là đã xác định tư tưởng quyên mình rồi.

Càng tới gần thời khắc quyết định, bầu không khí trong phòng càng thêm ngột ngạt, Trần Ngạo đứng dậy rời chỗ, đi ra bên cửa sổ kéo rèm roẹt một cái.

Sương sớm lan đi, bình minh đã tới.

Thông tấn viên đúng lúc này báo cáo:" Tới được khu vực tấn công, bọn họ sắp bắt đầu rồi."

" Lực lượng trên không, xuất phát." Trần Ngạo trầm giọng hạ lệnh:

Trên màn hình chỉ có hai nhóm tín hiệu, giống như đang thao diễn, một nhóm di động chậm, từ từ tiếp cận mục tiêu ở hướng cố định. Vì lo lắng kinh động mục tiêu, biên đội trực thăng đợi lệnh cách 6 km, hai chiếc máy bay tạo thành đội hình công kích nam bắc. Trên đường quốc lộ 2 - 15 ngoài Ô Khô, Tháp Thập, những chấm đỏ nối nhau sáng lên, một vòng vây cực lớn đang hình thành, vây kín mục tiêu vô danh.

Thời khắc ấy trái tim một người đều vọt lên tận cổ.
Bình Luận (0)
Comment