Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 411 - Chương 81: Sáng Sớm Gió Mạnh Đi Săn. (1)

Chương 81: Sáng sớm gió mạnh đi săn. (1) Chương 81: Sáng sớm gió mạnh đi săn. (1)

" Chính ở nơi này."

Đới Lan Quân tay cầm thiết bị truy lùng tín hiệu, tìm tới một vùng đất thấp, bốn bề là ngọn đồi cát mấp mô bao vây, hai hướng đông nam có bãi cỏ, cây bụi cao nửa người. Từ trên cao nhìn xuống, cô nhìn thấy chiếc xe Hồng Quang kia rồi, nhưng bất ngờ là không phát hiện ra người cắm trại.

" Có thấy ai đâu? Bọn chúng đi đâu cả rồi?" Lão Đổng nấp phía sau bụi rậm, hoang mang hỏi:

" Không nhìn thấy được đâu, cắm trại ở nơi này không giống nơi khác, dân trong nghề đều ngủ trong hố." Vương Hải Phong nói nhỏ, hắn giải thích, tức là đào vài cái hố dưới lớp đất cát xốp của sa mạc, vừa chống được gió, có thể giữ ấm, nhìn từ bên ngoài sẽ không thấy được:

" Vậy thì hẳn là ở nơi cách xe không xa rồi. Nhìn kia, chỗ kia địa thế khá cao, xe đỗ ở nơi này, chắc là đầu gió của bọn chúng, cho nên hố phái ở bên này ..." Ninh Tri Thu vẽ một tấm bản đồ đơn giản trên mặt đất, phán đoán vị trí của đối phương:

" Vậy phải bắt làm sao? Chúng ta chỉ có hai khẩu súng thôi." Lão Đổng căng thẳng, nói về tác chiến thì hắn hoàn toàn vô dụng:

" Tiểu Đới, cô và Hải Phong một nhóm, đi về phía đông nam, vòng qua đồi cát, nấp bên trong bụi cây, cẩn thận tiếp cận ... Tôi sẽ vòng qua phía đối diện, mọi người nhìn dấu hiệu tay tôi để hành động. Chủ nhiệm Đổng, anh theo phía sau lưng tôi, đồng loạt tấn công vào hố ... Chú ý đề phòng chúng có vũ khí, nếu có, nổ súng ngay lập tức." Lão Thu không thẹn là nhân viên thực địa lâu năm, từ tầm nhìn, địa thế, tốc độ tấn công đều cân nhắc chu đáo, nhìn Lão Đổng hỏi ý:

Đổng Thuần Khiết nói nhỏ:" Cần gì nghiêm túc thế, chỉ mấy tên thăm dò phi pháp thôi mà, bắt trọn ổ đi."

" Bắt đầu."

Bốn người chia thành hai nhóm, đi vòng qua, loạt xoạt bò trong bụi cây, thi thoảng chỗ trống lom khom chạy nhanh qua. 100 mét, 70 mét, 6 mét ... Đới Lan Quân nấp sau bụi cây đã thấp thoáng nhìn thấy khu vực lõm xuống rồi, giống như trải mấy tấm lông thú trên đó, nhìn kích cỡ cái hố thì hẳn bọn chúng đều ở đó cả.

" Anh theo sau tôi, đánh cho chúng trả tay không kịp, nhanh nhẹn chút, tước vũ khí, bắt sống." Đới Lan Quân nói ngắn gọn:

" Được, không thành vấn đề." Vương Hải Phong nhỏ giọng đáp:

" Chú ý, Lão Thu ra hiệu rồi ... Chạy!"

Đới Lan Quân lao vút ra khỏi chỗ nấp, tốc độ từ trạng thái tĩnh sang động cực cao, đôi chân thoăn thoắt như linh dương, hai tay cô nắm chặt súng, mắt không rời mục tiêu. Ở phía bên kia Ninh Tri Thu còn nhanh hơn, hai người giống như thần binh trên trời giáng xuống, chạy như bay tới hố ... Càng lúc càng gần rồi, ba người nằm ngủ hàng ngang vẫn không hay biết gì.

" Không được động đậy!"

" Giơ tay lên!"

Sau tiếng quát lớn là đoàn, súng nổ!

Ba người ngủ say tít vừa mới bò dậy thì súng đã chĩa vào đầu, một người định phản kháng bị Lão Thu đá nắm xuống. Vương Hải Phong nhanh nhẹn lật da dê lên, rút ra hai khẩu súng dài, đến hắn phải ngạc nhiên, hai khẩu súng trường T81, trang bị không tệ.

Ba người xếp thành hình tam giác, Vương Hải Phong đeo một khẩu, cầm một khẩu súng, chĩa vào tên Mặt Xẹo tìm khắp nơi mới thấy.

" Ha ha ha ha ..." Lão Đổng cười điên cuồng chạy từ chỗ nấp tới, nhìn ba tên bị bắt quỳ dưới đất giơ tay lên, tìm tới tên Mặt Xẹo, tát chát một cái, chạy đi, mày chạy nữa đi tao xem. Lại sờ mặt tên trông rất hung bạo, tát cho phát nữa, nhìn mày một cái là biết ngay không phải loại tốt lành gì. Nhìn tới tên thứ ba, nâng cằm lên xem xét thật kỹ, lục hố cát lấy kính đeo lên cho hắn, thế này mới đủ, hắn rất hài lòng, thế này trông mới giống nhân vật lớn.

Í, không đúng, Đổng Thuần Khiết đột nhiên phát hiện mình vừa bỏ sót cái gì, lúc này hắn ở trạng thái phấn khích cao độ, tư duy cực kỳ nhạy bén, nhớ ra ngay kích cỡ cái hố:" Có bốn tên, một tên nữa đâu?"

Sót mọt người rồi sao? Vương Hải Phong cả kinh, ngay lập tức rắc lên đạn, chĩa vào Mặt Xẹo:" Ở đâu?"

" Ở kia, ở kia ... Trong xe!" Mặt Xẹo sợ hãi chỉ chiếc Hồng Quang cách đó không xa:

Đoàn! Ninh Tri Thu không nhiều lời, lập tức nổ súng vào xe trước rồi mới quát:" Trong xe ra đây, không ra bắn chết mày."

" Đừng bắn, đừng bắn, tôi ra ..." Người kia rồi rít la to:

" Giơ tay lên, để táo thấy tay mày, từ từ mở cửa xe ra."

Bên trong xe quả nhiên còn nấp một tên, còn khá trẻ, chừng ba mươi, trông trắng trẻo đàng hoàng tử tế, khác hẳn ba tên còn lại, hai tay hắn giơ cao, Đới Lan Quân và Ninh Tri Thu ở hai bên chĩa súng ép hắn đi tới, tên đó sợ quá mức rồi, hai chân hắn muốn xoắn vào nhau, đi không vững.

" Tôi nói mà, thế nào chẳng có cá lớn tới ..." Đổng Thuần Khiết thở phào, người đó khoác tấm da dê trên người, có điều mặt gày gò không phải loại thường xuyên phơi nắng phơi gió ở thảo nguyên sa mạc, hỏi:" Báo danh đi, đừng để tao chạy phí công năm năm qua."

" Hắn, hắn là Lam Kiêu Chiến, tôi là tuyến trên của hắn." Người kia rối rít nói, cứ như sợ sùng cướp cò:

Đới Lan Quân giật mình, chỉ riêng Lam Kiêu Chiến đã đủ phân lượng rồi, vậy mà còn có cá lớn hơn, cô nắm chặt súng, nhìn chằm chằm tên đó, không khống chế được nhịp tim tăng tốc.

" Ha ha ha ha ..." Lão Đổng cười lớn lần nữa, cười tới rơi nước mắt, trong điệu cười của hắn nghe rõ sự bất thường, nước mắt ào ào, lẩm bẩm:" Báo ứng, đây là báo ứng ... Lão Thu, đưa súng cho tôi, tôi muốn bắn chết thằng này, không cần biết hắn là ai."

" Chủ nhiệm Đổng, anh đừng làm bừa." Đời Lan Quân vội hét lên:

" Anh Đổng, để tôi làm cho." Lão Thu rắc một cái lên đạn, súng chĩa thẳng vào đầu nam tử kia, Đới Lan Quân định tới ngăn, không ngờ trong tích tắc súng chuyển hướng chĩa vào cô. Tích tắc sinh tử đó, cô chỉ kịp lách sang bên thì đoàng, nóng súng phun lửa, cô a một tiếng ôm tay phải, đạn xuyên qua cổ tay, máu tươi rải đầy đất:

" Xin lỗi nhé Tiểu Đới, tôi thực sự không nỡ bắn cô đâu." Lão Thu cười đểu:

Một bàn tay đưa ra nhặt lấy khẩu súng, chính là tên lạ mặt kia, mặt hắn tỉnh bơ, nào có chút sợ hãi gì trên đó. Đằng sau lưng cô, Vương Hải Phong cũng cười to:" Xin lỗi nhé mỹ nữ, tôi đã xuất ngũ rồi, không còn phục vụ cho tổ quốc và nhân dân nữa đâu."

Đới Lan Quân tích tắc đó khiếp sợ, quên cả đau đớn, người cô chất vấn lại là Đổng Thuần Khiết:" Lão Đổng, thế này là sao?"

" À, không cần nghi ngờ hắn đâu." Tên đeo kính Lam Kiêu Chiến đứng lên nhếch mép nói: " Hắn chỉ là một thằng ngu xuẩn thôi, không phải kẻ phản bội đâu mỹ nữ."

Đổng Thuần Khiết hồn xiêu phách lạc ngã xuống đất, kẻ truy sát thành con mồi, toàn bộ số súng chĩa vào hai người bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment