Chương 82: Sáng sớm gió mạnh đi săn. (2)
Chương 82: Sáng sớm gió mạnh đi săn. (2)
" Ôi, ôi, sợ chết mất." Mã Tầm Sơn thở phào, tay đặt lên tim đang đập mạnh:
" Thì ra là người mình cả à? Các anh đừng dọa người ta thế chứ, có ngày bị bệnh tim đấy." Mạt Cáp Nhi Mộc nhẹ người, ngồi bệt dưới đất thở dốc:
Hai tên săn trộm xem như thần kinh cũng rất vững rồi, nếu là người thường bị súng chĩa vào đầu như thế, có khi hồi lâu chân chẳng đứng vững, hai tên này chỉ vẻn vẹn ngạc nhiên một lúc rồi khôi phục lại bình thường. Có điều bọn chúng cũng là loại kinh nghiệm, đánh mắt cho nhau, mơ hồ cũng cảm giác được nguy hiểm.
Người thần bí khoác tấm da dê kia ném cho hai tên săn trộm ánh mắt khó chịu, ngồi xuống trước mặt Đổng Thuần Khiết đang run bần bật vì sợ, mỉm cười rất lịch sự:" Anh truy tìm tôi bao năm, chắc là không ngờ chúng ta lại gặp nhau dưới tình huống này đâu nhỉ?"
" Lão Thu, đây là hành vi phản quốc, bây giờ quay đầu còn kịp." Đổng Thuần Khiết có vẻ đã sợ tới mất lý trí rồi, đến lúc này còn hướng về Ninh Tru Thu la hét:
Người thần bí cười, cũng không vội nói gì mà quay đầu lại nhìn Ninh Tri Thu, Ninh Tri Thu có chút xấu hổ, miễn cưỡng lên tiếng:" Chủ nhiệm Đổng, anh làm quốc an tới mức vợ bỏ, con đi, nhà không còn nữa còn hô hào ái quốc, bản thân anh không thấy nực cười à? Tôi cũng là người vì nước mà chết một lần, kết quả tôi có được cái gì, anh là người rõ hơn ai hết."
" Đó không phải là lý do để anh phản quốc, anh hồ đồ rồi hay sao, hắn là ai? Anh làm nghề này đủ lâu rồi phải nhận ra loại này chứ, hắn là gián điệp nước ngoài nằm vùng ... Loại người này thế nào, chúng không như bọn kiếm tiền, mục đích chúng là phá hoại đất nước ta, hiểu không hả?" Đổng Thuần Khiết căm phẫn, bất lực, đau khổ, lúc này chẳng làm gì được nữa, hắn chửi, hắn nhổ nước bọt vào Ninh Tri Thu đứng đó dửng dưng:
Tên gián điệp thản nhiên ngồi đó xem trò vui, nhìn Đổng Thuần Khiết gào thét trong bất lực và cay đắng, hứng thú nói:" Anh không ngốc chút nào nhỉ?"
" Mày không thoát được đâu, hôm nay là ngày chết của mày đấy." Đổng Thuần Khiết gào thét, tựa hồ phát tiết một cách vô vọng:
Tên gián điệp lại cười, thong thả đứng dậy:" Anh ý đồ chọc giận tôi đấy à? Ha ha, còn chút thời gian, anh diễn kịch suốt năm năm, tôi dùng năm mươi giây lột hết lớp ngụy trang của anh ... Hai người kia, lại đây."
Hắn vẫy tay gọi hai tên săn trộm đến, hai tên đó do dự, họ nhận ra đám người này rất nguy hiểm, không muốn dính líu sâu hơn vào việc này. Vừa mới có chút chần chừ, Lam Kiêu Chiến đeo kính chĩa ngay súng về phía chúng, Vương Hải Phong cũng thế, làm hai người cuống quít chạy tới bên tên gián điệp, vị này mới là lão đại thực sự.
Tên gián điệp chỉ Đổng Thuần Khiết:" Lột sạch quần áo của hắn."
Đổng Thuần Khiết vùng dậy định chạy, nhưng chạy đâu cho được, hai tên thợ săn vừa nhanh nhẹn vừa khỏe như trâu ấn hắn xuống, tát bôm bốp mấy cái, tát cho khóe miệng rỉ máu. Áo rồi quần, cứ thế bị lột xuống dưới sự vùng vẫy vô nghĩa của Đổng Thuần Khiết, chửi om sòm, chửi ra nước mắt:" Bọn khốn kiếp, chúng mày không được chết tử tế đâu #$@^"
Lam Kiêu Chiến về xe Hồng Quang, lấy ra một thiết bị cầm tay, cẩn thận quét khắp người Đổng Thuần Khiết đã bị lột trần, trên người không có gì cả, nhưng quét tới quần áo thì phát ra tiếng bíp bíp liên tục.
Tên gián điệp lúc này cũng lấy ra mấy thứ, chính là nguồn tín hiệu dùng súng bắt vào xe, còn cả máy phát Cừu Địch đặt ở trục xe, giọng điệu hả hê đắc thắng:" Anh đang dụ tôi, tôi biết, tôi cũng dụ anh, hẳn là anh cũng biết, muốn kéo dài thời gian để tiếp viện đến à? Khó lắm, biết tôi muốn làm cái gì không?"
Đổng Thuần Khiết không còn quần áo, toàn thân phơi bày ra ngoài, lúc này lòng như tro tàn, co quắp thành đống trên mặt đất như con sâu đáng thương, tới cả mắng chửi đối phương không còn hứng thú nữa.
Hai tên thợ săn nhận được cái hất đầu ra hiệu tức thì hưng phấn đi về phía Đới Lan Quân, liếm môi thèm khát ...
Thời gian phát động công kích đã qua ba phút, thông tin liên lạc đột ngột bị cắt đứt.
Trần Ngạo liên tục đi qua đi lại, nguồn tín hiệu vẫn còn hoạt động bình thường, nhưng liên lạc thì lại bị cắt đứt một cách không lý do, làm hắn lo lắng. E rằng chuyện sợ nhất rốt cuộc đã xảy ra rồi, khả năng cao đối phương đã phát hiện, Đổng Thuần Khiết đã rơi vào tay chúng, cấp thiết hỏi:" Còn bao lâu nữa biên đội trên không mới tới được vị trí chỉ định."
" Mười lăm phút." Nhân viên cơ yếu đáp:
Quá chậm, nhưng cũng không thể quá nhanh được, theo dự định bán kính tìm kiếm là 50km, nếu tiến hành dựa theo tiến trình kế hoạch, khi đó bọn chúng mang theo nguồn tín hiệu di chuyện, đó mới là lúc truy lùng và bắt giữ tốt nhất.
Sao lại đặt biên đội trên không xa như thế? Tất nhiên là nếu tới quá gần sợ kinh động cá lớn, như thế chỉ có thể bắt được đám tôm tép, năm năm giăng bẫy chẳng phải phí hoài à?
Đối phương rất cảnh giác, rất cẩn thận, chỉ cần có chút gió lay cỏ động là sẽ trốn ngay, chỉ có thể đợi khi bọn chúng thành công, mới là lúc chúng lộ sơ hở.
Tất nhiên bằng với đánh đổi vô cùng nguy hiểm.
Tiếng bàn tán không dứt trong phòng, các nhân vật lớn ở đây giờ đều hiểu dụng ý tới đây rồi, có điều không ai muốn nói ra, đều giữ hết trong lòng, vừa thảo luận vừa không ngừng đánh giá người khác. Rõ ràng là tư duy của bọn họ đều chung một phương hướng.
Tiêu Mộng Kỳ rời bàn tới bên cạnh Trần Ngạo, ra hiệu cho hắn đi sang bên nói chuyện, Trần Ngạo truy hỏi:" Cô muốn nói gì, cứ mạnh dạn mà nói đi, mười mấy phút này là thời khắc sinh tử của các đồng chí của chúng ta, sợ nhất xảy ra sai sót."
" Tôi muốn nói là, nếu như hắn là gián điệp lâu năm, chắc chắn là thuần thục chuyện truy bắt và chống truy bắt, không thể nào không phòng bị bị nhử mồi ... Hắn chắc chắn tính tới khả năng Đổng Thuần Khiết là mồi nhử, vậy tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì? Khả năng giống Lưu Nhất Dân, bị đánh thuốc, sau đó giết người bịt miệng."
" Trong trường hợp đó chúng sẽ tìm ra tất cả nguồn phát tín hiệu, khi đó chúng ta hoặc coi như mù, hoặc bị dắt mũi. Cho nên anh không nên đặt tin tưởng vào nguồn phát tín hiệu, quá mạo hiểm, đối phương có thể lấy chính nguồn phát tín hiệu khiến chúng ta lơi lỏng. Anh tính phương án ứng phó chưa?"
Trần Ngạo mí mắt giật giật, hắn kinh sợ tới không nói được gì cả.
Đúng lúc này nhân viên thông tấn hô lên:" Có nguồn tín hiệu di động, tín hiệu liên lạc vệ tinh biến mất ..."
Ngay tức thì cả phòng im phăng phắc, chỉ còn tiếng hơi thở nặng nề, ánh mắt nhìn nhau.