Chương 83: Sáng sớm gió mạnh đi săn. (3)
Chương 83: Sáng sớm gió mạnh đi săn. (3)
Hai chiếc điện thoại liên lạc vệ tinh mà Đổng Thuần Khiết và Đới Lan Quân mang theo, toàn bộ bị ngâm trong nước, tên gián điệp lấy mũi chân đá cái quần cho Đổng Thuần Khiết, một nam nhân béo ú trần truồng chẳng có gì hay ho để nhìn. Lão Đổng bị quần chùm lên mặt, vội vàng cầm lấy xoay người đi, nhục nhã tột độ vẫn cắn răng mặc vào. Đột nhiên hắn nghe tiếng hét, quay đầu lại thì hai tên thợ săn đang khống chế Đới Lan Quân muốn lột quần áo của cô, hắn hét lên xông tới:" Bọn khốn kiếp!"
Bốp! Tên đeo kính dùng báng súng nện thẳng xuống sống lưng Đổng Thuần Khiết, hắn tức thì đau đớn gục xuống.
Mạt Nhi Cáp Mộc không vội vàng, như vờn mồi, đi quanh Đới Lan Quân, từ từ áp sát vào lưng cô, tay vòng ra phía trước kẹp cổ, ấn hạ thể vào giữa hai bờ mông gợi cảm kia, lưỡi thè ra liếm gò má mịn mạng của cô. Hơi thở trộn lẫn mùi rượu và thuốc lá, mùi hôi của hắn phả vào mặt, Đới Lan Quân ghê tởm quay đầu sang một bên.
Mã Tầm Sơn áp sát từ phía trước, tay liên tục sờ vào chỗ nhạy cảm trên người Đới Lan Quân, thình lình roẹt . . áo bị xé nát, roẹt ... Quần bị xé một nửa. Đới Lan Quân tay bị thương nãy giờ máu chảy nhiều, sức lực yếu đi rất nhiều, quần áo toàn thân xé tơi tả, thân trên lộ ra cả áo lót cùng làn da trắng bóc, không có sức trống trả hai tên nam nhân như dã thú.
Thế nhưng thừa lúc Mã Tầm Sơn đói khát sờ soạng hôn hít thân thể mình, Đới Lan Quân bất thình lình vùng dậy, đạp một phạt vào đũng quần hắn, hắn rú lên rùng rợn gục xuống.
Mạt Nhi Cáp Mộc ở phía sau nổi điên, tóm lấy tóc cô giật mạnh, xoay người cô lại, tay tát liên hồi, sau đó giật phăng áo lót của Đới Lan Quân, đè cô xuống đất, tay bóp một cái, quá đã, quả nhiên là mỹ nữ thành phố, khác hẳn đám bà nương thô kệch nơi này. Máu nóng toàn thân hắn chảy ngược lên não, tiếng thở hổn hển nặng nề, thích thú cảm nhận cơ thể Đới Lan Quân đang run lên từng chập vì sợ hãi, lòng tràn trề khoái cảm biến thái.
Bất thình lình, Đới Lan Quân dùng bàn tay còn lành lặn vơ được tảng đá gần đó, đập thẳng một cái vào gối, tên này cũng kêu thảm thiết, lăn lộn trên mặt đất.
Đới Lan Quân dùng tay bị thương chảy máu che ngực, hét lên :" Lão Thu, quân vương bát đản, có gan thì giết tao đi, bắn đi ..."
Tay cô không ngừng chảy máu, loạng choạng đứng dậy, ngực tới mặt đều loang lổ máu, làn da trắng trẻo lẫn máu đỏ hồng, tay còn lại cầm cục đá lớn bằng nửa đầu người, tóc tai xõa xượi, trông như thú mẹ sẵn sàng liều mạng. Vương Hải Phong và Ninh Tri Thu cúi mặt quay đi không đành lòng nhìn, tên gián điệp quát ngăn cản hai tên thợ săn vừa đỡ đau muốn xông lên báo thủ, chỉ tay ra cho Lam Kiêu Chiếu.
Tên này trông đẹp trai nho nhã nhưng càng lạnh lùng hơn hai tên thợ săn, đi tới đá bay tảng đá trong tay Đới Lan Quân. Đi ra sau lưng, một tay bóp hàm cô đẩy lên, tay kia dùng máy dò dí vào người cô, rà soát từ mặt, ngực, bụng, hạ thân, không bỏ sót chút nào, kể cả đống quần áo vương vãi trên mặt đất cũng không bỏ qua.
Hắn làm việc vô cùng cẩn thận, lắc đầu với tên gián điệp, không có nguồn tín hiệu trên người Đới Lan Quân.
Thế nhưng tìm được rất nhiều rồi, toàn thân Lão Đổng cứ như cái kho thiết bị phát tín hiệu vậy, từ di động, đồng hồ, thắt lưng, cổ áo, đáy giày, cúc áo, chỗ nào gắn được là gắn, gần hai mươi thiết bị phát tín hiệu. Tên gián điệp dở khóc dở cười nhìn Lão Đổng như chó nhà tang, làm gián điệp bao năm, đừng nói chứng kiến, hắn chưa thấy loại người nào như thế này, hèn nhát như thế mà đòi đi bắt hắn.
Tên mắt kính tiếp tục lấy từ trong xe ra một thứ, Lão Đổng vừa thấy thứ đó bàng hoàng, như bị sét đánh.
" Hướng đông bắc, mất ba phút đạt tốc độ cao nhất, tha cho cho trực thăng bọn chúng truy đuổi." Tên gián điệp nhắc nhở:
Trên xe, toàn bộ thiết bị phát tín hiệu tìm được bị tên đeo kính gói lại, treo vào thiết bị bay không người lái cỡ nhỏ, kích cỡ bằng chậu rửa mặt, loại drone này có tầm bay không hề ngắn. Tên đeo kích cười khẩy với Lão Đổng, thuần thục điều khiển thiết bị, vù một tiếng chiếc drone mang theo toàn bộ nguồn phát tín hiệu, càng bay càng cao, trong ánh mắt tất cả mọi người, bay qua ngọn núi, không rõ tung tích.
" Tiếp viện anh đợi sẽ truy đuổi theo chiếc máy bay không người lái đó. Hiện giờ chúng ta có thể nói chuyện được rồi đấy, anh nhất định sẽ phối hợp, đúng không?" Tên gián điệp cười, chĩa súng vào trán Lão Đổng:
" Phì." Đổng Thuần Khiết nhổ nước bọt, cho hắn một câu trả lời trực tiếp nhất:
" Đừng kích động như thế, ích gì chứ? Kế hoạch của anh hẳn là dụ tôi ra, sau đó tiến hành vây bắt chứ gì? Nơi đóng quân gần nhất thì cách đây hơn 60 km, đơn vị cảnh vụ gần nhất cũng cách đây hơn 40 km, tôi có thể nói với anh, tối qua tôi đã tới đây rồi, hình như không có an bài gì cả."
" Vậy thì các anh muốn bao vây nơi này, cho dù dùng trực thăng cũng phải mất 20 phút mới tới nơi được, thế nhưng bây giờ bọn họ truy đuổi theo thiết bị kia rồi, tới lúc phát hiện bị lừa tìm tới đây thì muộn. Nào, tôi chắc là anh không còn thiết bị phát tín hiệu nào nữa nhỉ ... Chậc, những 27 cái, nhiều ích gì dâu."
Tên gián điệp thỏa mãn nhìn Đổng Thuần Khiết hoàn toàn suy sụp, cùng Đới Lan Quan tuyệt vọng quỳ gối trên mặt đất, cười nói:" Có lẽ an bài của anh không tỉ mỉ như tôi nghĩ, có điều tôi không dám mạo hiểm ... Tôi có thể nói cho anh biết kế hoạch của tôi, tôi chuẩn bị đưa anh đi, chúng ta tới Tây Tạng, đến đó rồi, tôi không nghĩ ra còn cách nào tìm ra chúng ta được. Nếu anh phối hợp thì tôi bớt vài việc, anh cũng bớt đau khổ, thế nào, chúng ta đi cùng nhau chứ?"
Chẳng biết Đổng Thuần Khiết có nghe thấy hắn nói nãy giờ không, mở mồm đầy máu hỏi:" Có phải mày giết Lưu Nhất Dân không?"
Tên gián điệp mập mờ đáp:" Anh đoán thử xem? Dù sao đoán làm gì, anh sắp gặp hắn rồi, hỏi hắn là được."
" Phì!" Đổng Thuần Khiết nhổ mạnh một bãi nước bọt, đổi lấy là một cú đá mạnh, hắn lăn lông lốc tới chỗ cát đá lởm chởm, đau đớn hét to. Hắn dùng hết sức lực toàn thân muốn bò dậy, để mình còn chút tôn nghiêm, nhưng vô ích, vừa bò lên thì sau lưng có bàn chân đáp xuống, phát vỡ cố gắng cuối cùng của hắn. Đổng Thuần Khiết toàn thân ê ẩm, thở hồng hộc, căm phẫn hét lên:" Mày không chạy thoát được đâu, tao có hàng vạn anh em quốc an, sẽ truy đuổi mày tới cùng."
" Nhắc nhở đúng rồi, cái mặt này của tôi bị hơi nhiều người thấy mất rồi." Tên gián điệp giơ súng lên chĩa vào Đới Lan Quân, Đổng Thuần Khiết chồm tới gào to "không", lần nữa bị đạp xuống đất như con sâu: