Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 414 - Chương 84: Sáng Sớm Gió Mạnh Đi Săn. (4)

Chương 84: Sáng sớm gió mạnh đi săn. (4) Chương 84: Sáng sớm gió mạnh đi săn. (4)

Bất ngờ tên gián điệp chuyển hướng như chớp, nhắm tới hai tên thợ săn đang lăm le Đới Lan Quân!

Đoàng! Đoàng! Một trúng trán, một trúng ngực, chớp mắt hai đóa hoa máu xòe nở, Mã Tầm Sơn và Mạt Nhi Cáp Mộc như hai cái cọc gỗ đổ sập xuống, tới khi chết vẫn mở to mắt kinh hoàng.

Tên gián điệp đứng dậy dẫm lên hai thi thể, cẩn thận đảm bảo đã giết chết bọn chúng, thong thả đi về phía Đới Lan Quân. Đới Lan Quân nhìn hai kẻ vừa bị bắn chết, tên Mặt Xẹo mắt mở to như cá chết, thực sự là chết không nhắm mắt, ánh mắt đó khiến cô sởn gai ốc toàn thân, sợ hãi ập tới, cô không cách nào kiềm chế được, toàn thân run lên bần bật, người như lạnh toát, ra sức nuốt nước bọt, như đang khát khô cổ ...

Bóng người kia rốt cuộc cũng dừng lại trước mặt Đới Lan Quân, có chút thương hương tiếc ngọc nhìn cô quần áo tả tơi, đưa tay ra vén tóc xóa xõa trên mắt, vuốt nhẹ gò má đã sưng vù, nuối tiếc nói:" Hai tên ngu xuẩn đó ra tay thật nặng, không sao, tôi dùng súng của cô giết chúng rồi, xem như giúp cô báo thù ... cô gái, vai trò của cô có lẽ là thu hút thêm sự chú ý cho Lão Đổng nhỉ, để người khác càng cảm thấy hắn là thứ vô dụng, kém cỏi, không đủ sự bảo vệ đúng không? Chúc mừng cô, cô hoàn thành nhiệm vụ rồi, đúng là bảo vệ rất yếu ớt ..."

" Trong hai người tôi chỉ có thể đưa theo một người thôi, anh Đổng đây có vẻ là nhân vật quan trọng hơn cô, biết nhiều hơn cô, nên chúng tôi đưa theo anh ấy, đành để cô nằm lại đây thôi. Mạo muội hỏi cô một câu, có thể cho tôi biết cảm tưởng của cô bây giờ không?"

" Chẳng lẽ mày nghĩ tao sẽ cầu xin mày à?" Đới Lan Quân nhổ phỉ một bãi nước bọt dính máu, cố gắng ngồi thẳng lên, dùng cả tay bị thương cố gắng buộc lại y phục rách nát, vuốt lại mái tóc bù xù:

" Đáng khâm phục!" Tên gián điệp khen ngợi:" Dù cô có cầu xin hay không thì kết quả cũng giống nhau thôi, tôi sẽ để cô toại nguyện. Sau khi cô chết, tôi sẽ đặt súng của cô vào tay cô, để cô thành nữ anh hùng chiến đấu tới cùng, giết chết hai tên nghi phạm ..."

Hắn cười ha hả, sùng chĩa vào đầu Đới Lan Quân, nhìn cô ngẩng khuôn mặt đầy máu me lên, đối mắt kiên cường, miệng bất ngờ "pằng", tức thì toàn thân Đới Lân Quân nhũn ra ngã xuống, người co giật mất kiểm soát vì sợ hãi. Hắn lần nữa đưa tay vuốt ve gò má cô, tay đặt lên môi cô ngón tay đút qua cánh môi khô khóc đang liên tục mấp máy vì run rẩy, tặc lưỡi liên hồi:" Thiên cổ gian nan duy nhất tử, tôi chưa bao giờ thấy ai thực sự không sợ chết ... Chà chà, đã bảo giúp cô thành nữ anh hùng rồi mà, sao để cô chết bởi súng của mình chứ, súng đâu?"

Tay hắn đưa ra, tên đeo kính ném khẩu súng trường t81 tới, nhìn đồng hồ báo:" Lão đại, chúng ta còn chừng 6 phút."

" Ừ, biết rồi." Tên gián điệp bắt súng trường hết sức nhẹ nhàng, bọn chúng không đi ngay là vì đợi máy bay không người lái dẫn dụ trực thăng của đối phương đi xa đã, như thế bọn chúng đi an toàn hơn:

Đổng Thuần Khiết gom hết sức lực bò dậy, tay vơ một cục đá, la hét lao tới liều mạng. Tên mắt kính tung chân đá liền mấy phát, Đổng Thuấn Khiết lần nữa ngã lăn xuống đất. Dù là kẻ phản bội như Vương Hải Phong và Ninh Tri Thu vào giây phút này cũng không nỡ nhìn, lão đại bọn chúng chỉ chơi trò tâm lý xem có khai thác thêm được gì từ Đới Lan Quân không thôi, cô chết là cái chắc rồi, lặng lẽ quay đi, họ đều biết chuyện này không tránh khỏi.

Có gì đau đớn hơn cõi lòng đã chết, có gì đáng sợ hơn lúc chờ chết, thi thể dần lạnh ngắt ở bên cạnh, họng súng đen ngòm chĩa về phía mình, Đới Lan Quân thở dốc liên hồi, ham muốn sống khiến vào thời khắc cuối cùng đó, nước mắt cô tuôn ra như suối.

" Tổ một, tổ hai, tổ ba ... Tín hiệu đã di chuyển, hương tây nam, tốc độ 15 km/giờ."

" Tốc độ đang tăng lên."

" Vẫn còn đang tăng."

" Đội tác chiến cách mục tiêu di chuyển 21 km, xin chỉ thị."

" Nhắc lại lần nữa, đội tác chiến ..."

Loa trên bàn liên tục vang lên tiếng báo cáo, 15 phút đã tới mục tiêu, chính vào mấy phút cuối cùng đã xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Mấy người cúi rạp xuống bản đồ tác chiến, soi kỹ từng chi tiết, thương lượng.

" Chỗ này là con dốc của núi Mộ Sĩ, 15 km/giờ hẳn là tốc độ chạy."

" Đi việt dã ở vùng núi địa hình xấu tốc độ cũng chỉ thế này thôi, tốc độ đang tăng lên mà."

" Vượt qua được ngọn núi này là giao giới với Tây Tạng rồi, nơi đó địa hình hết sức phức tạp, căn bản không thể vây bắt được, rất dễ lạc lối. Trong đội ngũ của bọn chúng có hai tên thợ săn, có lẽ vì thế chúng tự tin đi vào đây."

" Không có tín hiệu phản hồi, chỉ có tín hiệu trên người di chuyển, người của chúng ta đã bị bắt mang đi rồi ... Còn do dự gì nữa?"

Mọi người vẻ mặt kích động, gần như tới mức cãi nhau rồi, hình ảnh địa điểm công kích mà vệ tinh tiếp nhận được đã đen xì, vậy mà Trần Ngạo vẫn đứng yên đó, mày nhíu chặt, không biết nghĩ gì.

" Trưởng phòng Trần, phải ra quyết định rồi, cứu được thì phải cứu, chẳng lẽ trơ mắt nhìn đồng chí của chúng ta hi sinh sao?" Từ Phái Hồng nóng nảy thúc giục:

" Tôi không sợ hi sinh, chỉ sợ hi sinh không có giá trị thôi, tôi đã nghiên cứu rất kỹ địa hình nơi này rồi, hai chiếc trực thăng là chỗ dựa duy nhất để chúng ta bắt đối phương. Chẳng may phương hướng có sai lầm, vậy thì chúng ta sẽ thua trắng bàn. Đợi thêm chút nữa đi, kinh nghiệm của tôi là, ai tính hơn một quân bài, người đó thắng lớn hơn một phần, nếu hai bên đều nhử mồi nhau vậy thì không thể không có dự phòng, quân bài cuối cùng chưa ra ... Đợi thêm, thêm chút nữa ..." Trần Ngạo lẩm bẩm, tay hắn đang run, tim hắn cũng đang run, hai mắt nhìn không chớp, tựa hồ muốn nhìn xuyên khu vực đen xì trên màn hình, xem rốt cuộc nơi đó có chuyện gì:
Bình Luận (0)
Comment