Chương 85: Sáng sớm gió mạnh đi săn. (5)
Chương 85: Sáng sớm gió mạnh đi săn. (5)
" Khoan đã!" Đới Lan Quân khẽ lau nước mắt, lau máu trên trán:
Tên gián điệp cười khẽ, hắn chẳng vội chút nào, thậm chí rất tận hưởng phản ứng của người ta trước khi chết, vừa rồi giết hai tên thợ săn chóng vánh, chẳng có chút cảm giác nào:" Cô gái, không đau lắm đâu, đợi khi cô cảm thấy đau thì hết thảy đã kết thúc rồi ... Tôi sẽ hết sức tôn trọng đưa cô đi, cho dù cô chẳng phải đối thủ xứng tầm khiến tôi phải tôn trọng."
" Mày nhầm rồi, hôm nay tao sẽ đưa mày đi ... Mày đã thua một quân bài rồi, tao sẽ chết, nhưng mày cũng phải chết." Đới Lan Quân gườm gườm nhìn hắn:
" Quân bài của cô ở đâu thế?" Tên gián điệp dùng nòng súng đẩy mép áo rách tả tơi của Đới Lan Quân lên, đẩy qua bầu vú nõn nà, lộ một bên núm vú hồng hồng khêu gợi, hắn chỉ coi đây là vùng vẫy cuối cùng của người sắp chết, thích thú chơi đùa coi mồi bị dồn vào góc chết, vũ khí chết người lạnh buốt dí vào thân thể ấm áp:" Nếu cố định dùng cái này thì không tính đâu nhé, lúc này tôi không có hứng thú với mỹ nữ."
Đới Lan Quân hất đầu sang:" Trên người Vương Hải Phong."
" Hắn hả?" Tên gián điệp không tin, vẫn chuyển nóng súng về phía Vương Hải Phong:
Tên mắt kính hiểu ý cẩn thận dùng máy dò kiểm tra rồi nhún vai, không có gì hết, Ninh Tri Thu bực bội nói:" Cô ta chỉ kéo dài thời gian thôi, chúng tôi luôn bám sát họ, chúng không có quân bài nào hết."
Gương mặt Đới Lan Quân dần thay đổi, nước mắt lau đi, cô lấy lại được sự bình tĩnh.
" Lão Thu, ngay từ đầu tôi đã nghi anh là nội gián rồi ... Năm năm qua chúng tôi chiêu mộ hơn sáu mươi người đi cùng, anh có biết chúng tôi chiêu mộ ai không, toàn là kẻ nghi ngờ là nội gián. Nếu đã biết anh là nội gián, sao có thể không đề phòng?" Đới Lan Quân khinh bỉ:
" Chuyện xảy ra rồi mới làm Gia Cát Lượng hả?" Ninh Tri Thu không dễ bị Đới Lan Quân dọa, nhưng vấn đề sợ mấy người kia nghi thôi:
" Khi ở hồ chứa nước, Cừu Địch lấy cục than ra trêu đùa tôi, ngay cả một người ngoài nghề như cậu ta còn nhìn ra vấn đề, một người kinh nghiệm như anh vì sao mắc sơ xuất ngớ ngẩn như vậy? Anh thực sự nghĩ chúng tôi đều là đồ ngốc à?" Đới Lan Quân đang nói tới bước ngoặt khiến bọn họ nhầm đường, đi oan mấy nghìn km:
Binh bất yếm trá khá lắm, Đổng Thuần Khiết nằm bò trên mặt đất ngẩng đầu lên, tên gián điệp và đeo mắt kính trao đổi ánh mắt.
Đới Lan Quân Sợ bị ngăn cản, cô nói thật nhanh:" Than bị ướt, từ ngoài vào trong, vùng tây bắc thời tiết khô, cho nên bên ngoài khô rồi bên trong vẫn còn cứng, chứng tỏ than đã chôn ở đó rất nhiều ngày mới có hiện tượng ấy ..."
" Cả một cái hồ chứa nước lớn như thế, vậy mà anh mau chóng tìm được tới chỗ đốt lửa, nếu như không phải vừa mới chôn xuống, vậy chỉ có thể nói lên rằng, anh đã tới đó ... Tới vùng hoang vu như thế làm gì? Trừ thăm dò phi pháp còn có thể làm gì nữa?"
Sai lầm rồi, Lão Thu không cãi nói, tên đeo kính trừng mắt với hắn, không khí liền trở nên khẩn trương.
" Chúng tôi luôn biết anh là nội gián, vậy thì người anh dẫn tới làm sao có thể là người tốt? Vương Hải Phong, anh biết mình giả ở chỗ nào không?" Đới Lan Quân lớn giọng chất vấn:
" Ở đâu?" Vương Hải Phong bất giác đáp lời:
" Anh nói xuất ngũ rồi không tìm được công việc, vợ cũng không có, chỉ biết trông vào đồng lương ít ỏi của bảo an. Loại nghèo khổ như anh, nếu thù hận xã hội thì rất bình thường, dù ngày ngày chửi bới mỉa mai cuộc đời cũng không có gì bất ngờ ... Nhưng khi chủ nhiệm Đổng mời anh một cái, anh lập tức giống đồng chí trong những phim cảnh mạng cũ, dũng cảm tham chiến, đã làm gái đĩ còn muốn lập bia trinh tiết à? Không thấy tởm sao?" Đới Lan Quân chửi mắng Vương Hải Phong:
Vương Hải Phong không đối đáp được, cố nén tức giận xuống, Lão Đổng điên rồi, vỗ tay cười ha hả khen:" Hay lắm, nói rất hay, phường tráo trở phản quốc lại làm vẻ ái quốc, giả! Quá giả!"
Bốp! Bốp! Tên mắt kính hưởng ứng lời hắn bằng hai cú đạp.
" Rất cố gắng đấy, nhưng cô càng nói thế tôi càng không thể giữ cô lại thôi, ly gián cũng chẳng ích gì, cho cô biết, họ theo tôi vài năm rồi, giờ phản tôi còn nghiêm trọng hơn phản quốc." Tên gián điệp chĩa nòng súng từ từ di chuyển trên người Đới Lan Quan, tựa như mèo vờn chuột, muốn xem cô vì giữ mạng sống có thể làm được gì, cơ mà thông tin này vô nghĩa với hắn:
" Không, nhiệm vụ của tôi không phải là ly gián các người ..." Đới Lan Quân nghiến hai hám răng đầy máu, nói từng chút một:" Mà là bắt trọn ổ."
" Ha ha, cô hài hước lắm, nào, vậy thì bộc phát chút siêu năng lực xem xem có nhanh hơn đạn của tôi không?" Tên gián điệp tiếp tục dùng nòng súng trêu đùa Đới Lan Quân, đẩy áo khiến bên ngực còn lại của cô cũng phơi bày dưới ánh mắt một đám nam nhân:
" Mày thật ngốc, tao đã biết bọn mày là nội gián rồi, sao có khả năng không có phòng hờ. 10 giây nữa cho bọn mày thấy." Đới Lan Quân nắm mắt lại, từ từ mấp máy môi đếm: " 10 ... 9 ... 8 ..."
Sự bình tĩnh của Đới Lan Quân khiến cả kẻ tâm lý vững chắc nhất cũng phải nghi ngờ. Chẳng lẽ có mai phục à? Tên điệp viên ra hiệu, ba người còn lại chĩa súng xung quanh tìm kiếm.
Tên mắt kính thậm chí còn lấy cả ống nhòm ra nhìn, không thấy gì cả:" Cô ta chỉ hư trương thanh thế thôi, giết đi."
" Vài giây thôi, không cần vội, cô ta đang đếm giờ chết cho mình ấy mà." Tên gián điệp mỉm cười:
" ... 6 ... 5 ..." Đới Lan Quân từ từ đếm, trì hoãn những giây phút cuối cùng, mi mắt run run, bất chợt cô như thấy Cừu Địch ngay trước mắt mình, thằng nhãi đó ôm cô, hôn cô, trên mặt cô nở nụ cười hạnh phúc:
" Rốt cuộc là chuyện gì?" Tên gián điệp hoang mang, nụ cười của Đới Lan Quân lần đầu tiên khiến hắn sinh ra cảm giác bất an:
"Thằng ngốc, lão tử đã cho hai trung đội đặc nhiệm ẩn nấp ở đây, hôm nay cùng lắm là chết chung với mày." Lão Đổng lớn tiếng nói:" Họ Thu kia, mày có giỏi bắn đi, bắn chết tao đi, bắn đi."
" Chết đến đít rồi còn bốc phét à?" Ninh Tri Thu rốt cuộc không nhịn nữa, đích thân ra tay đánh Lão Đổng, hắn đánh còn tàn bạo hơn những tên còn lại:
" ... 4 ... 3 ... 2 chấm 9 ..." Đới Lan Quân chưa đếm tới số cuối cùng đột nhiên không đếm một mà đổi sang số khác:
Đúng lúc này chẳng có dấu hiệu nào báo trước, tiếng nổ vang lên, cách đó 1 km sau tiếng nổ là khói đen bốc lên ngùn ngụt, tiếp đó lại có tiếng nổ nữa. Ninh Tri Thu nhìn về phía đó lòng lạnh toát, đó chính là xe mà hắn chuẩn bị rút lui, bị người ta đốt rồi, thùng xăng dự trữ đang phát nổ.
" Ha ha ha ..." Đới Lan Quân mở mắt ra, tiếng cười phấn khích, nhưng nước mắt lại chảy dài, mấy tên gián điệp, giết người, phản bội đồng loạt kinh sợ, không khác gì bọn hề:
" Giết cô ta rồi đi thôi." Tên đeo kính hạ ống nhòm xuống, chỉ cần bại lộ sẽ bị truy đuổi cho tới chết:
Đới Lan Quân cười càng to:" Bọn mày nhìn chị đây làm gì, nhìn chỗ kia kìa."
Tên gián điệp nhìn theo hướng Đới Lan Quân chỉ, tức thì nâng súng ngắm, trong tầm mắt của hắn xuất hiện một chiếc xe lao đi như con ngựa thoát cương, động cơ nổ ầm ầm, vọt qua đồi cát, cuốn lên cát bụi cao mấy mét, giống như dẫn theo thiên quân vạn mã xung phong, súng của hắn không cách nào nhắm chuẩn.