Chương 86: Sáng sớm gió mạnh đi săn. (6)
Chương 86: Sáng sớm gió mạnh đi săn. (6)
"Tuyết Sơn, Tuyết Sơn, Xích Thố gọi Tuyết Sơn . . Hỏa tốc tăng viện, hỏa tốc tăng viện..."
Âm thanh gấp gáp chói tai phá ngang không khí trầm lắng trong bộ chỉ huy tầm xa thảo nguyên Bối Lan Nhĩ, thông tấn viên sửng sốt, là mật mã, nhưng lại không báo thân phận. Thông tấn dùng sóng ngắn công khai, vậy là sai rồi, nhưng mà biệt hiệu thì lại khớp. Bộ chỉ huy thì như kiến bò chảo nóng, chẳng kịp báo cáo xin ý kiến nữa, thông tấn viên trả lời:" Tôi là Tuyết Sơn, anh là ai? Báo mật mã nhận diện của anh đi."
Ai ngờ bên kia chửi một tràng choáng váng:" Báo cái rắm, lúc nào rồi còn báo với không báo, chết đến nơi rồi, bọn họ vẫn ở nguyên tại chỗ, mau hỏa tốc tăng viện, con mẹ nó, có nhanh lên không thì bảo?"
Thông tấn viên choáng váng, đó là thứ ngôn tử không chấp nhận được ở đây, nghiêm khắc hỏi lại:" Rốt cuộc anh là ai?"
" $##$^$" Bên kia chửi um lên rồi mới chịu nói:" Lái xe do Lão Đổng thuê."
" Xảy ra chuyện gì, bọn họ vẫn ở nguyên chỗ cũ à?"
" Đúng thế, vẫn ở chỗ đó không đi đâu hết, Lão Đổng bị lột sạch quần áo rồi, bọn chúng đang chuẩn bị giết chị Đới ... Mau tới chi viện đi, chúng có nhiều súng lắm, chúng tôi có muốn giúp cũng không dám xông lên ... Á á á ... Không xong, chết rồi! Mẹ nó! Thằng chó xông lên rồi ..."
Ngay tức thì tiếng súng liên hồi, Cảnh Bảo Lỗi nấp ở xa dùng ống nhòm quan sát hiện trường trố cả mắt. Cừu Địch nhảy lên xe của Lão Thu, cứ như thế xông thẳng tới, đoàng đoàng đoàng, tiếng súng vang dội, y quay đầu xe, đuôi xe hướng về phía mục tiêu, cả xe liền bị cát bụi khuấy lên bao vây, không nhìn rõ được nữa.
" Cứ thế này mà bị súng bắn chết thì rốt cuộc tính là quyên mình vì nước hay mất mạng vì gái đây?"
Trong loa của bộ chỉ huy truyền ra một câu không đầu không cuối như thế, làm cả đám người đưa mặt nhìn nhau, nhưng Trần Ngạo thì lại cười toét cả miệng, hắn chặt tay xuống ra lệnh:" Tọa độ mục tiêu không đổi, tốc độ cao nhất tiến lên, hỏa tốc chi viện."
Mọi người đều đã chú ý tới tín hiệu tiếp nhận trên bản đồ vệ vinh, hai đốm sáng lóe lên, như ánh đèn hải đăng trong đêm bão, vị chí nó chỉ, chắc chắn là hướng tấn công.
Xe phanh két lại, khói bụi mù mịt, người nổ súng bấy giờ mới chú ý thấy, buộc ở sau xe là hai bụi cây, người lái xe vô cùng thuần thục, vừa phóng nhanh vừa quay đầu, đạn bắn trúng vào thân xe, nhưng không biết có trúng mục tiêu hay không.
Rắc rắc, kéo chốt súng, Lam Kiêu Chiến ước chừng vị trí, đoàng một tiếng, bắn trúng cửa sổ phía sau, kinh nghiệm tác chiến phong phú nói với hắn có điều không ổn, miệng lẩm bẩm:" Không đúng, người vẫn ở đó, phía sau bịt kín để dùng làm chắn đạn rồi, không bắn xuyên qua được đâu."
Tên gián điệp nhìn Lão Thu và Vương Hải Phong:" Thế này là sao, kẻ này là ai, quân đội à? Các anh làm ăn kiểu gì thế?"
Lão Thu vội vàng giải thích:" Ông chủ, không phải đâu, chỉ có mấy thằng nhãi ranh khốn kiếp thôi."
" Mấy thằng nhãi đó dám mò tới đây à? Vậy hai người các anh lên giết chúng đi." Tên gián điệp lệnh Ninh Tri Thu và Vương Hải Phong đi đánh trận đầu, không ngờ lời vừa mới dứt, chiếc xe dừng lại đột nhiên nổ máy, lái ngược xông tới chỗ họ, xe chạy uốn éo làm bụi bốc lên mù trời, tiếng súng nổ vang, khoang sau bị bắn thủng lỗ chỗ, nó vẫn cứ lao tới như điên.
Cừu Địch ở trong xe mồ hôi ướt mặt, chảy cả vào mắt y, không kịp lau, khoang sau xe lấp mấy chục cm đất đá, chỉ có thể nhìn được vị trí mục tiêu qua gương chiếu hậu. Dây thần kinh kéo căng tới cực hạn, Cừu Địch cắn răng điều chỉnh hướng xe, bụi quá dày, đường xá thì mấp mô, đến y cũng không dám nắm quá chắc mình còn giữ đúng phương hướng không.
100 mét ... 80 mét ... 50 mét ... 40 mét ...
Trong bộ đàm truyền tới tét hét đầy sợ hãi của Cảnh Bảo Lỗi:" Dừng lại, dừng lại ... Có hai tên bọc sườn, chúng có súng cả đấy, cậu không muốn sống nữa à?"
Chính là Lão Thu và Vương Hải Phong, chúng một súng trường, một súng ngắn, yểm hộ lẫn nhau chạy tới.
Xe phanh gấp, vội vàng đổi hướng, mặt Cừu Địch bừng lên một sự hưng phấn điên cuồng, mắt vô tình nhìn thấy bóng người trong gương chiếu hậu, tức thì đạp chân ga, xe lao về phía trước, vừa chồm lên một cái liền dừng, lại chồm lên, lại dừng ... Chỉ mấy lượt lớp đất cát mềm đã bại bào thành hố cạn ... Đột nhiên bánh xe xoay tít, vừa xoay vừa chuyển sang phải, sau xe cứ như biến thành một cái máy nghiền, nào là cát bụi, nào là đát vụn, cứ thế bay vèo vèo. Vương Hải Phong và Ninh Tri Thu không kịp đề phòng, bị cát đá bắn đầy mặt, vội vàng nhắm mắt lại, khác nhổ liên hồi.
Hai người đó dừng lại, bánh xe xoay tròn, trong chớp mắt công kích cho bốn xung quanh mục tiêu biến thành nơi cát bụi hoành hành, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy cái xe điên đó đang liên tục lắc đuôi xe. Hai người nổi tính hung ác, che mũi xống lên.
Tên gián điệp đứng xe quan sát nhìn thấy cửa xe mở ra, một bóng đen xuất hiện, hắn nổ súng tức thì, nhưng bắn như thế chỉ hú họa, bụi che hết tầm nhìn rồi, bóng đen kia lại quá nhanh, chớp mắt đã lao vào sau bụi cây rậm rạp bị bụi đất bao phủ.
Đó không phải là động tác chiến thuật, dân nghiệp dư thôi, nhưng nhanh nhẹn như dã thú vậy, giờ phiền toái thật sự rồi, lựa chọn bây giờ là gì? Lão Đổng thì không thể giết được, đây là con mồi mà hắn phải vất vả lắm mới săn được, giá trị rất lớn, hơn nữa lúc nguy cấp còn có thể dùng làm con tin. Tên gián điệp chĩa súng về phía Đới Lan Quân, không ngờ không thấy ai nữa, ngẩng đầu lên thì cô đã chạy được mấy chục mét rồi.
Sơ xuất quá, tên gián điệp chĩa súng bắn, tích tắc đó Lão Đổng lao thẳng tới, ôm lấy chân hắn. Đoàng, súng bắn chệch lên trời, tên gián điệp tức điên siết cổ Lão Đổng, Lam Kiêu Chiến giơ súng bắn liền ba bốn phát, nhưng không ăn thua, hắn dùng súng lục, không bắn trúng được Đới Lan Quân, đành bỏ qua cô, quay lại tóm tóc Lão Đổng kéo ra ...
Cùng lúc ấy Lão Thu và Vương Hải Phong đã chạy tới bên xe, hướng về phía ghế lái nổ súng mấy phát liền, ra hiệu với nhau, đạn không còn nhiều nữa. Lão Thu yểm trợ, Vương Hải Phong xông tới, cửa xe khép hờ, bánh xe quay theo quán tính đang chậm dần, hắn hô lên:" Chạy rồi, cẩn thận đấy."
Lão Thu mở cánh cửa giữa, mùi xăng nồng nặc xộc vào múi, sợ tới hồn phi phách tán rống lên:" Chạy mau, mắc bẫy rồi ..."