Chương 87: Sáng sớm gió mạnh đi săn. (7)
Chương 87: Sáng sớm gió mạnh đi săn. (7)
Chỗ ghế ngồi giữa của chiếc xe việt dã, hai thùng xăng đang chảy róc rách, xăng tràn lênh láng, Vương Hải Phong chưa kịp có hành động gì thì trong tầm mắt xuất hiện ánh lửa, thứ gì đó bốc cháy vẽ ra một đường cong ưu mỹ bay tới. Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, hắn chĩa súng bắn đoàng đoàng, trúng ngay vật bốc cháy, vật đó nổ tung, từ một ngọn lửa thành vô số đốm lửa rơi xuống, hắn cúi đầu, xăng đang chảy từ trên xe xuống ...
Uỳnh! ... Ngọn lửa rực rỡ chốc lát bùng lên rất nhanh, thoáng cái đã bao phủ hai chân Vương Hải Phong, hắn la hét, hắn nhảy lên, hắn đập liên hồi, lăn lộn trên mặt đất.
Uỳnh! ... Lại một tiếng nổ nữa, khói bốc mù mịt, khu vực không rộng biến thành biển lửa.
Lão Thu chỉ suýt soát thoát được vụ nổ đó, quay đầu thấy Lam Kiêu Chiến và ông chủ đã bỏ chạy, hắn cũng không còn ý chí chiến đấu nữa, bỏ mặc Vương Hải Phong, kinh hoàng chạy về phía chiếc xe Hồng Quang.
Vương Hải Phong lăn lộn mấy vòng, rốt cuộc cũng dập tắt được lửa trên người, hắn nằm vật ra trên mặt cát thở dốc, cảm giác như vừa cõi chết trở về, vừa thở phào trút được gánh nặng. Đang định đứng dậy thì chợt nghe thấy tiếng loạt xoạt từ bụi cây sau lưng, hắn quay ngoắt đầu lại ...
Bốp một phát, mắt hắn nổ đom đóm, cổ cứng đờ, người nhũn ra trên mặt đất.
Từ phía sau lưng, một cái gậy to bằng cổ tay thu lại, chính là Cừu Địch nấp trong đó thừa cơ đánh trộm. Vừa thành công một cái y liền vứt gậy đi, tới mò bên người Vương Hải Phong, lấy hai băng đạn, nhìn Lão Thu đang loạng choạng chạy về phía chiếc Hồng Quang, cùng với hai người nữa kéo Lão Đổng mình trần bỏ chạy. Đới Lan Quân thì không thấy đâu nữa, chắc là đã chạy rồi, mình chỉ có hai bàn tay trắng, một cái gậy ... Chẳng dại gì mà truy đuổi.
Súng, phải rồi súng ... Cừu Địch nhìn về phía đám cháy, khẩu súng trường T81 bị Vương Hải Phong vứt đó đã bắt đầu bốc khói trong lửa rồi, quai đeo và báng súng bốc chay. Cừu Địch chạy như mèo tới bên khẩu súng, lấy cành cây khều súng ra, vùi xuống cát, nòng súng còn nóng, y thử súng, chĩa súng về phía Lão Thu bắn bừa một phát, tay vừa chạm vào cò súng bị đốt nóng, tức thì bị bỏng, súng đoàng một phát, chẳng biến bắn đi đâu. Bắn xong sực tỉnh, ngu rồi, lao vội vào trong bụi cây nấp, chỉ sợ bị người ta bắn.
Brừm, brừm, chiếc xe khởi động, khẩu súng từ trong cửa sổ xe thò ra, bắt liên tục vào chỗ Cừu Địch vừa đứng.
Đó mới là dân chuyên nghiệp, Cừu Địch không dám nhúc nhích chút nào, thầm chửi bản thân ngu xuẩn, chẳng may tên bay đạn lạc thế nào trúng chỗ mình đang nấp không phải chết ngu à? Hai người kia vẫn kéo theo Lão Đổng, tấm thân to béo vô dụng của Lão Đổng lúc này không ngờ lại thành gánh nặng của bọn chúng.
Làm sao đây?
Cừu Địch luôn quyết định rất nhanh, chạy về chỗ khi nãy lấy lại khẩu súng trường, chĩa súng bắn bừa vài phát, đoàng đoàng, vừa bắn vừa chạy hô lớn:" Đứng lại, thả con lợn đó ra ..."
Hai tên kia vừa mới giơ súng lên quay đầu lại thì đã không thấy người đâu nữa, muốn bắn mà không thấy người, mẹ kiếp, nhát như thỏ mà muốn cứu người, nhưng vừa quay đi lại đoàng một tiếng làm người ta hoảng hồn quay lại ... Vẫn không thấy người.
Bọn chúng không biết Cừu Địch là ai, làm sao biết được y không cách nào bắn trúng được, chỉ nổ súng bừa bãi thôi. Lại thêm Lão Đổng giở trò lợn chết, hắn bị đánh tới toàn thân sưng vù, đau đớn trơ lì rồi, ăn vạ:" Không đi được nữa ... Không đi nữa, bọn mày giết tao đi, tao chết cũng phải nghỉ."
Đoàng! Lại thêm một tiếng súng, căn bản bắn không trúng được, nhưng hai tên kia kinh sợ ấn đầu Lão Đổng cùng ngã xuống hố cát. Lam Kiêu Chiến chạy không mệt, nhưng kéo theo tên béo này quá mệt, thở dốc nói:" Ông chủ, mau lái xe đi ... Còn ở lại sẽ có chuyện đấy."
" Trông coi hắn, nếu thật sự không mang theo được thì giết đi." Tên gián điệp ghé tai nói:
Sau mấy lần Cừu Địch nổ súng, cả hai tên đã nhận ra y không phải là sự uy hiếp, đáng sợ hơn là hành tung đã bị lộ. Tên gián điệp người lom khom, chạy vèo qua một chỗ đất thấp kháp rồi nằm sấp xuống, quả nhiên là có tiếng nổ đoàng một cái, nhưng mà bắn chệch tới mấy mét, đối phương là tay mơ, tối đa chỉ biết sử dụng súng mà thôi.
Lam Kiêu Chiến ngồi thở, miệng khát khô, nhìn Lão Đổng một cái là giận không để đâu cho hết, hết dùng báng súng đánh lại dùng chân đạp, tất cả là tại thằng béo khốn kiếp này.
" Ha ha ha, thằng chó, tao khuyên mày nên giết tao đi cho rảnh nợ, trăm cân thịt này của tao không dễ mang đi được đâu." Đổng Thuần Khiết sức cùng lực kiệt rồi, ngồi trên mặt đất hưng phấn lắm, hắn biết để bị bắt đi hậu quả còn bi thảm hơn cái chết, hắn thì lại không có dũng khí tự sát, giơ hai tay lên rống to:" Cừu Địch, nổ súng đi ... Giúp anh Đổng đây thành anh hùng, lưu danh sử sách đi."
Cừu Địch nằm sau bãi đá nghe Lão Đổng hét mà rụng rời chân tay, con mẹ mày Lão Đổng, hét tên người ta làm cái gì chứ? Chúng nó mà thoát thì đời mình coi như xong.
Đoàng một phát!
Lam Kiêu Chiên đạp Lão Đổng ngã xuống, không trúng, nhưng phát súng này đúng là thiếu chút nữa thì trúng Lão Đổng rồi. Đạn trúng vào tảng đá trên hố, vụn đá bắn tứ tung, đến Đổng Thuần Khiết cũng giật bắn mình, suýt chết, suýt chết, thằng nhãi ranh đó bắn mình thật à? Dân chuyên nghiệp phản bội, đến cả dân nghiệp dư cũng làm loạn rồi.
" Này, bỏ con lợn đó lại thì may còn sống, mang theo con lợn đó là tao bắn chết cả đám không nương tay đâu đấy." Cừu Địch ở đằng xa hô:
Đổng Thuần Khiết chuyến này giận thật rồi, rống lớn:" Cụ nội nó, nói ai thế hả?"
" Nói anh đấy, chúng tôi không làm miễn phí đâu, thêm bao nhiêu tiền đây?" Cừu Địch hô, y nấp sau một cái hố cát, địa hình bên này cao hơn bên kia, khá an toàn:
Ở một hố cát khác, Đổng Thuần Khiết cũng nổi cơn lôi đình, đứng bật dậy quát:" Cút đi, một đồng cũng không có đâu."
Đúng lúc này tiếng động cơ rền vang, một chiếc xe việt dã từ nơi ẩn mình lao vọt ra, cách chỗ Lão Đổng chỉ mấy chục mét, tiếng trực thăng vỗ cánh phành phạch lao qua trên trời như sao băng. Đổng Thuần Khiết giang rộng hai tay cười ha hả, tráng chí đã thành rồi.