Chương 88: Sáng sớm gió mạnh đi săn (8)
Chương 88: Sáng sớm gió mạnh đi săn (8)
Lúc này Cừu Địch cũng thở phào, nằm im không nhúc nhích nữa, qua khe ngắm nhìn thấy Lão Đổng mặc cái quần cộc, ai ngờ lại là màu hồng, trông tởm vô cùng, mặt đầy máu me, vừa vẫy tay vừa cười ... Thế nhưng bộ dạng khiến Cừu Địch khâm phục.
Tín ngưỡng đúng là thứ mù mắt, bám vào ai không bám, lại đi bám vào tên này, đúng là trò cười mà.
" Nhưng mà, người có tín ngưỡng vẫn khiến người ta khâm phục ... Lần này làm miễn phí."
Cừu Địch lẩm bẩm, thả lỏng người, giống như khi mới học dùng nỏ, trước tiên là phải tĩnh tâm, nóng ruột không bắt được con mồi. Bên tai y mất đi âm thanh, tầm nhìn trở nên rõ ràng, khi Lam Kiêu Chiến vừa mới thò đầu ra, lấy Lão Đổng làm yểm hộ thì ...
Đoàng! ... Súng vang lên, một tiếng gào thê thảo, Lão Đổng thấy gối lạnh toát, tựa hồ có đạn xuyên qua, có điều không bắn trúng hắn, hắn cúi đầu nhìn, trúng chân Lam Kiêu Chiến rồi.
Lam Kiêu Chiến nổi điên, chĩa về phía vừa bắn mình, nổ súng liên hồi!
Đoàng! ... Lại một tiếng súng nữa, tiếp đó là tiếng gào thảm thiết, Lão Đổng sững sờ nhìn Lam Kiêu Chiến vừa mới ngồi xuống trên ngực liền bùng lên hoa máu, sợ tới run rẩy, phát súng vừa rồi bắn cách trăm mét mà vẫn lách qua hắn, trúng ngực trái Lam Kiêu Chiến.
Trình độ này của Cừu Địch không thua gì chiến sĩ của lực lượng đặc biệt, thì ra nãy giờ y bắn linh tinh là để chờ cơ hội bắn một phát lấy mạng! Đúng là cao thủ, đúng là chân nhân bất lộ tướng, thực sự khiến Lão Đổng choáng váng.
" Lão Đổng, chạy mau, đứng ngây ra đó làm cái gì?" Đới Lan Quân bất thình lình từ nơi ẩn nấp cách đó không xa nhô đầu lên quát, giọng rất sốt ruột, người bắn tất nhiên là cô:
"Hả? ... Chạy ... Chạy ..." Đầu óc Lão Đổng nhất thời chậm chạp:
" Chạy mau!" Cừu Địch đứng dậy dùng toàn lực hét, cái con lợn đó vào thời khắc quan trọng lại báo hại rồi, giờ không chạy đợi tới bao giờ, đứng lớ ngớ ở đó ăn một viên đạn lăn quay ra có phải là uổng phí công sức của mọi người không?
" Chạy! Chạy đây!" Lão Đổng bấy giờ mới nhớ ra phải làm gì, không thấy đau thấy mệt gì nữa, dốc sức mà chạy:
Đoàng! Đoàng! ...
Còn bao nhiêu đạn Cừu Địch bắn hết về phía cái xe việt dã, chỉ thấy chiếc xe đó xoay tròn đổi hướng, hiển nhiên đã từ bỏ Lam Kiêu Chiến. Súng từ phía chiếc xe bắn trả, đoàng, Lão Đổng chạy chưa được xa đã ngã rầm xuống mặt đất như con rối đứt dây.
" Lão Đổng ... Lão Đổng!" Cừu Địch chẳng nghĩ gì cả, cứ thế cầm súng chạy tới:
Cách hố cát Lam Kiêu Chiến ngã xuống chừng mười mấy mét, Lão Đổng mình trần nằm úp mặt xuống đất, lưng trúng đạn rồi. Cừu Địch khom người chạy tới, nghe thấy tiếng rên hừ hừ của Lão Đổng, y nhìn quanh quẩn, kiếm cục đá bị gió cát mài nhẵn mịn, dí vào vết thương của Lão Đổng, hét:" Đừng nhúc nhích, đợi cứu viện."
" Ừ, ừ ... Cậu đừng đi đấy nhé ... Tôi thêm tiền!" Lão Đổng lẩm bẩm, cơn đau khủng khiếp ập tới, mắt hắn hoa đi, giọng nói nhỏ dần:
" Đừng có vờ vịt, anh không chết được đâu." Cừu Địch không thèm để ý tới hắn, chạy thục mạng về phía Đới Lan Quân:
Khoảng cách không xa lắm, khu đất trũng phía sau mấy bụi cây, miễn cưỡng có thể che chắn người, Đới Lan Quân đang vất vả đứng lên, Cừu Địch vừa tới liền nhìn thấy cánh tay bị thương của cô buông thõng, máu đầm đìa, chân đất, y phục tả tơi chẳng thể che thân. Y nhảy mấy bước xa, ôm chầm lấy Đới Lan Quân, Đới Lan Quân cũng ôm lấy cổ y, đứng thẳng lên, cảm xúc sống sốt qua tai kiếp mạnh mẽ cỡ nào, tức thì bật khóc, khóc lại lau đi, nhéo mạnh mặt Cừu Địch, vừa hạnh phúc vừa trách mắng:" Sao anh lại xông lên chứ?"
" Chẳng lẽ đứng nhìn cô chết à?" Cừu Địch lau nước mắt, máu trên mặt Đới Lan Quân, động tác hết sức ôn nhu:
" Anh đoán đúng rồi đấy, chúng tôi là mồi nhử, con lợn béo khốn kiếp đó lừa cả tôi ... Đây là nhiệm vụ nạp mạng." Đới Lan Quan nức nở, cô tới tận thời khắc cuối cùng mới biết mình bị lừa, khi ấy trừ cắn răng tiến lên thì còn cách nào khác. Xa xa trực thăng truy đuổi xe việt dã, cô thất vọng:" Cuối cùng không thể tự tay bắt hắn."
" Hắn không chạy được đâu ... Đếm nhé ... 10,9, 8 ..." Cừu Địch đỡ Đới Lan Quân, đột nhiên lại đếm số:
Đới Lan Quân còn chưa kịp hiểu điều gì, Cừu Địch cũng chưa đêm hết thì chiếc xe việt dã kia cứ như bị buộc thừng phía sau vậy, đang phóng như vun vút thì khựng lại một phát, không sao chạy nổi nữa. Trực thăng đã chĩa súng vào xe, đội viên tác chiến đang đu thừng tuột xuống.
" Bao ... Bao Tiểu Tam đâu rồi?" Đới Lan Quân hiểu ra ngay, đây là loại chuyện mà Bao Tiểu Tam thích làm nhất, tò mò hỏi:" Làm thế nào vậy? Bịt ống xả của bọn chúng à?"
" Trò đó trẻ con quá, hơn nữa lại không hay, chẳng may chúng gặp sự cố quá gần, chẳng phải sẽ liều mạng với tôi sao? Mở thùng xăng ra, đổ nước vào, nước nặng hơn xăng sẽ chìm xuống, chỉ cần chạy vào ống dẫn xăng sẽ tắt máy ngay, đừng mong chạy được nữa ... Ha ha ha." Cừu Địch cười khoa trương, tựa hồ làm chọc cho Đới Lan Quân vui:
Đới Lan Quân không sao vui nổi, cô thương xót đưa bàn tay lành lặn lên vuốt má y, đôi mắt lại ậng nước, cứ như người bị thương là Cừu Địch chứ không phải cô vậy.
Cừu Địch ném súng đi, cởi áo ngoài ra, nhẹ nhàng quấn lấy trước ngực cô, tay áo vòng ra sau lưng buộc lại, cũng thương xót nói:" Tôi nói Lão Thu có vấn đề, cô không tin tôi, tôi nói Lão Đổng có vấn đề, cô cũng không tin tôi, từ lúc quen nhau cô chẳng tin lời nào tôi nói. Tôi nói chúng ta vào Tân Cương là bị người ta dụ, dấu vết quá rõ ràng, quá trùng hợp, cô vẫn không tin tôi ... Lúc cô bảo tôi đi báo tin là được, tôi biết sẽ xảy ra chuyện."
" Tôi không nói cho anh biết, là vì tôi hiểu anh ..." Đới Lan Quân yếu ớt nói:" Đỡ tôi ngồi xuống đã ... Mệt quá!"
Cừu Địch đỡ Đới Lan Quân ngồi xuống, xé áo, băng lại cánh tay của cô, thời gian quá lâu, sợ cái tay này sẽ bị ảnh hưởng, lúc này không muốn nói chuyện đó:" Cô hiểu gì tôi chứ?"
" Tôi hiểu anh bướng như lừa, càng không tin anh, càng không nói cho anh, anh càng nhất định tìm hiểu tới cùng."
Đới Lan Quân gục đầu xuống dựa vào vai Cừu Địch:" Thực ra anh xông lên cũng phí công thôi, dù anh không tới, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới nhiệm vụ này, bọn chúng đều sẽ sa lưới, không chạy được đâu ... Đồ ngốc."
Hừ, còn không thèm cảm kích, Cừu Địch hậm hực.
" Ừ, tôi hôn anh, khiêu khích, chỉ cần anh dám ở lại theo dõi chúng từ xa, cuối cùng đi báo tin để báo vị trí của bọn chúng là đủ rồi ... ai bảo anh xông lên chứ, đúng là ngốc!" Đới Lan Quân đổi giọng dịu dàng:" Có điều anh xông lại có ý nghĩa với tôi, tôi không ngờ rằng anh lại có gan như thế ..."
Hai người nhìn nhau, niềm vui gặp lại xóa nhòa đi sợ hãi, xua tan đi khoảng cách, cả hai cùng mỉm cười. Cừu Địch nâng cánh tay bị thương của Đới Lan Quân lên, lòng hết sức lo lắng, đám người đó thật chậm chạp, sao mãi chưa tới. Đới Lan Quân dựa vào lồng ngực y, nhắc:" Không muốn làm chút gì đó à, hay là sợ mất mật rồi."
" Cô xem đi, dáng vẻ cô lúc này giống như vừa bị cưỡng bức ấy, không hứng thú nổi." Cừu Địch cười méo xẹo, cô nàng làm sao thế giờ còn nghĩ tới chuyện đó được:
Đới Lan Quân đưa tay ra, véo tai Cừu Địch kéo tới gần mình:" Nhưng tôi lại có hứng thú đấy."
Nói rồi, chẳng cần biết y có muốn hay không.
Khi hai người đang hôn nhau say sưa, đột nhiên truyền tới tiếng hô của Bao Tiểu Tam:" Á ... Người mình, người mình, đừng bắt tôi ... Ê, ê Cừu Địch, bọn họ bắt tao, bắt cả tao rồi ..."
Hỏng rồi, Bao Tiểu Tam trong chỗ nấp cũng bị tóm rồi, Cừu Địch đang nằm dưới, bị mỹ nữ đè lên hôn kia kìa, mắt mở ra, muốn ngồi dậy, lại bị Đới Lan Quân ấn xuống, khẽ nói:" Mặc kệ cậu ta, tôi hôn còn chưa đủ ...".