Chương 89: Sáng sớm gió mạnh đi săn. (9)
Chương 89: Sáng sớm gió mạnh đi săn. (9)
Mười lăm phút kinh tâm động phách cuối cùng cũng kết thúc rồi, khi đội tác chiến báo về, hai người một thương nặng một thương nhẹ, đều không nguy hiểm tới tính mạng. Bộ chỉ huy cùng thở phào, trái tim treo ngược rốt cuộc cũng hạ xuống rồi, càng làm người ta phấn khích là, hai tên nghi phạm trọng điểm sa lưới, hai đồng chí tham dự hành động gặp phải phản bội chẳng những giữ được tính mạng còn lật ngược tình thế, mang lại chiến thắng giòn giã. Trừ biên đội trực thăng truy đuổi chiếc việt dã tốn ít công sức, lực lượng khác tới hiện trường gần như chỉ làm công tác dọn dẹp.
" Trong dân gian cũng có kỳ nhân, mấy người Lão Đổng tìm đầu không đơn giản ... Phúc lớn! Phúc lớn!" Trần Ngạo còn chưa hết sợ, chỉ mười mấy phút thôi mà khiến hắn tưởng chừng trải qua cả thế kỷ, tới giờ mồ hôi chưa khô, quay sang bắt tay Tiêu Mộng Kỳ:
"Cám ơn cô, may nhờ cô nhắc nhở."
Tiêu Mộng Kỳ nhoẻn miệng cười:
"Người quyết định là anh mà."
Cả phòng hân hoan chúc mừng, ngay cả những người khi nãy chất vấn phương án có vấn đề cũng nhẹ người, khi đó đối phương dùng định vị dẫn dụ bọn họ rời xa hiện trường, nếu dùng trực thăng đuổi theo, phát hiện ra mắc bẫy quay lại, e tình hình khác rất lớn rồi.
Đôi khi trong tích tắc đủ để quyết định thắng thua.
Trần Ngạo không ngủ quên trên chiến thắng, ngay lập tức ổn định lại tâm tình, vỗ tay mấy cái thu hút sự chú ý của người trong phòng, nghiêm mặt nói:
"Tất cả chú ý, chuyện chưa kết thúc, chuyện bảo mật phải đồng bộ, điều tra ngoại vi ngay lập tức bắt đầu, đối phương chắc chắn có người tiếp ứng ... Một khi thẩm vấn có kết quả, người tham dự cuộc họp chú ý, không cần biết là tra tới cấp nào, thuộc cơ quan nào, cứ lập tức bắt ngay cho tôi. Hai đồng chí ấy đã dùng tính mạng để xé toạc tấm màn tổ chức này, giờ đã tới chúng ta ra trận."
Khi mệnh lệnh phát ra, một dải từ Ô Khố tới Tháp Thập, mấy chục trạm kiểm tra nhanh chóng có cảnh sát tới đồn trú, kiểm tra gắt gao xe qua lại. Trên quốc lộ 3215. thi thoảng lại có từng đoàn xe cảnh sát đi qua, nếu như nhìn từ bản đồ vệ tinh sẽ thấy một vòng vây cực lớn đang hình thành.
Đây chính là cách Cơ quan An ninh quốc gia hành động, chuyện xảy ra, không ai biết xảy ra chuyện gì, khi kết thúc, cũng không ai biết xảy ra chuyện gì.
Thu dọn chiến trường trung tâm đã gần tới hồi kết, đặc cảnh áo đen tay lăm lăm súng ống khống chế tất cả các phương hướng, xác xe, thi thể, cứu hộ trọng thương, có thể tưởng tượng ở nơi này từng phát sinh cuộc chiến kịch liệt tới cỡ nào. Hai đồng chí quốc an bộ dạng nhếch nhác không nghi ngờ gì nữa đã trở thành anh hùng, nhân viên cứu hộ đều dùng thái độ tôn kính cao nhất với họ, làm Đới Lan Quân lúc chủ động hôn người khác chẳng xấu hổ, bây giờ lại đỏ mặt.
Đổng Thuần Khiết không đỏ mặt, tuy mặt sưng vù, nhưng sưng thành uy nghiêm, hắn mặc lên người bộ đồng phục tác chiến rất không vừa vặn, vết thương ở lưng đã được sơ cứu. Mệnh lệnh của tổng bộ là ngay lập tức đưa hắn tới bệnh viện, nhưng hắn cố chấp muốn đi xem tù binh. Vương Hải Phong bị trọng thương chưa tỉnh, Lam Kiêu Chiến cũng trúng hai phát súng, đang hết sức yếu ớt, đều không phải là người Lão Đổng muốn tìm, hắn kiên nhẫn chờ đợi, nếu không nhìn thấy người này, hắn không cam tâm.
Kết quả cũng đợi được rồi, Ninh Tri Thu bị bắt về, trên người có thương tích, nhưng không nặng lắm, hẳn là kết quả chống trả. Hắn cúi gằm mặt không dám nhìn Đổng Tri Thu băng bó vải trắng ngồi trên cáng.
" Lão Thu, tôi đã nói là sẽ đưa anh về thủ đô, thực sự không phải là khoác lác, chẳng qua anh không hiểu ý tôi thôi. Tôi tuyển mộ mấy chục người, chính là đợi có người bán đứng tôi, tôi phải cám ơn anh."
Đổng Thuần Khiết nói vài câu ra hiệu đưa người đi, hắn còn muốn xem cá lớn bị bắt, quá trình thì hắn biết rồi, Cừu Địch tới giây phút cuối cùng trước khi đi nói cho Đới Lan Quân biết toàn bộ phán đoán cùng nghi ngờ của y. Đới Lan Quân chỉ đoán ra trước y một chút mà thôi, sau đó sợ người khác nghi ngờ nên mượn cớ tình tứ, nhờ Cừu Địch ngầm bám theo sau bọn họ để báo tin. Cừu Địch dẫn theo hai người bạn theo dõi bọn họ từ xa, vào lúc nguy cấp Cừu Địch phóng xe tới, Cảnh Bảo Lỗi báo tin, bên này gây hỗn loạn, bên kia Bao Tiểu Tam ra tay với chiếc xe giấu gần đó.
Khả năng đối phương chẳng hiểu vì sao mình thất thủ, nghe một đặc vụ của quốc an nhỏ giọng nói, kiểm tra nghi phạm, trong răng có túi thuốc độc để tự sát, đã bị lấy ra. Nguyên do là bọn chúng lái xe bỏ trốn tốc độ cao, đột nhiên xe tắt máy, đâm vào vô lăng ngất xỉu, ngay cả cơ hội tự sát cũng không có.
Đổng Thuần Khiết nhìn tên gián điệp, rất đẹp trai, mặt mũi thanh tú, chừng ba mươi thôi, cho dù bị còng chân lân tay ngồi đó, vẫn ngẩng cao đầu kiêu hãnh. Hắn lặng lẽ nhìn Đổng Thuần Khiết, như muốn nhìn xuyên thấu con người trước mắt, trong ánh mắt của hắn không hề có sự thù hận ác độc của kẻ thất bại.
" Mày thì đã biết tao là ai rồi, nhưng tao vẫn chưa biết mày tên là gì? Người nước nào, giới thiệu một chút đi." Đổng Thuần Khiết dùng tư thế ngạo nghễ của người chiến thắng nhìn xuống:
" Anh không có tư cách biết, tôi cũng không hề thua trong tay anh."
Tên gián điệp bình tĩnh nói, đối với người này hắn nhìn thấu rồi, chỉ có sự khinh thường, ngược lại ánh mắt nhìn Cừu Địch đầy tò mò:
Cừu Địch trốn ngay ra sau lưng đặc cảnh, dính dáng tới mấy loại người này không có gì tốt đẹp cả.
" Lấy súng lục của tôi ra đây." Đổng Thuần Khiết lạnh lùng nói:
" Hả? Anh muốn làm gì?" Nhân viên đi theo bên cạnh ngạc nhiên:
" Đừng nói thừa, bảo anh lấy thì cứ lấy đi, nếu không có bề gì, anh tự chịu trách nhiệm đấy." Đổng Thuần Khiết đe dọa:
Người kia vội vàng đi giao thiệp với bên thu dọn chiến trường, không bao lâu mang hai khẩu súng lục về, nhưng cẩn thận không đưa cho Đổng Thuần Khiết. Đổng Thuần Khiết nằm trên cáng cũng chẳng buồn nhúc nhích, vênh váo nói:" Tháo băng đạn ra cho hắn xem, mở ra ... Lấy lò xo, thẳng nhãi này tưởng mình thông minh à? Tôi phải cho hắn biết thế nào mới là IQ, thế nào là trí tuệ."
Tháo băng đạn, đây là loại tháo mở được, dưới lò xo là thứ nhỏ cỡ viên đạn. Tên gián điệp nhìn thấy một cái, lòng như tro tàn ... Nguồn tín hiệu, tức là luôn có tín hiệu chỉ dấu cho hậu phương.
Đổng Thuần Khiết như chờ đợi giây phút này đã lâu lắm rồi, cười lớn một tràng, kệ cơn đau, không nói không thỏa:
"Tín hiệu trong này bình thường không bật, mày có dù máy dò kiểu gì cũng vô ích, chỉ khi nào bắn tới viên thứ ba nó mới phát tín hiệu. Mày dụ tao, tao biết ... Nhưng nguồn tín hiệu ở đây, mày có biến không?"
" Khi tấn công súng này đã bắn hai phát rồi, chỉ cần ai nổ thêm viên thứ ba sẽ thành mục tiêu, cho dù mày không bắn, tao cũng khích cho mày bắn ... Cho nên hôm nay mày chết chắc, dù mày bày bao nhiêu thủ đoạn mày cũng chết ... Đồ ngu, súng của An ninh quốc gia đó, dễ dùng lắm à?"
Người xung quanh ngỡ ngàng, chiêu này đúng là cao tay, tên gián điệp không nói được lời nào, mặt cúi xuống, đến cả tư cách người ta cũng không còn nữa.
Đổng Thuần Khiết ôm ngực, đắc ý quá độ, giờ bản thân phải trả giá, giọng yếu hẳn đi:" Mày thua rồi, không cần biết mày có phục hay không thì mày cũng thua rồi, tao chẳng buồn hỏi mày là ai nữa, dù sao cũng là thằng hề thôi ..."
Tên gián điệp cứ cúi gằm mặt được đưa đi, cáng cũng được nhân viên y tế khiêng đi, hai cái cáng, ba người Cừu Địch theo sát. Lên trực thăng, bay vọt lên trời, đi xa dần vẫn thấp thoáng bóng người cùng với khói vẫn bốc lên ...