Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 420 - Chương 90: Mai Phục Bên Trong Sương Mù. (1)

Chương 90: Mai phục bên trong sương mù. (1) Chương 90: Mai phục bên trong sương mù. (1)

Mười ngày sau, thành phố Ô Lỗ Mộc Tề - Urumchi, thủ phủ khu tự trị Tân Cương.

Con đường cao tốc thông tới sân bay bị quản chế giao thông nghiêm ngặt, một đội xe hơn mười chiếc bám sát sau tốc độ đều đặn đi qua, tiến vào sân bay dưới sự bảo vệ trùng trùng.

Chiếc xe thùng đi tới tận cầu thang máy bay, đặc cảnh toàn thân đồ đen, mặc giáp chống đạn, mũ sắt, bịt mặt, tay lăm lăm súng ống tản ra, vài người lên kiểm tra máy bay, người chĩa súng bốn xung quanh. Nghi phạm mang còng chân lẫn tay từ ở trong lồng giam được dùng thiết bị máy móc kéo cả lồng từ khoang sau phương tiện vận tải đưa xuống, lên thẳng khoang sau máy bay vận tới, cửa khoang đóng lại. Nghe mệnh lệnh báo qua tai nghe trong tai, các đội viên nhanh chóng rút đi, đợi máy bay bay lên mới thu gom lại đội ngũ.

5 phút sau, sân bay khôi phục lại bình thường.

Toàn bộ quá trình bàn giao diễn ra thuận lợi, không phát sinh bất kỳ chuyện gì, đây là mệnh lệnh được phát ra trực tiếp từ Bộ An ninh quốc gia, đại bộ phận nghi phạm được áp giải với hàng không dân dụng, người này được chuyên cơ áp giải, quy cách cao tới mức là tiền lệ đầu tiên của cơ cấu an ninh đương địa.

Tới khi trật tự khôi phục lại bình thường, người phụ trách là một trong chín vị tham gia bộ chỉ huy ngày đó mới thở phào.

Trên máy bay, Trần Ngạo tới từ trước đi vào khoang sau, nhân viên áp giải đứng dậy kính lễ, hắn đáp lễ, đi tới trước lồng áp giải nghi phạm, đích thân kéo khăn chùm đầu nghi phạm.

Xác nhận không có gì sai lầm, một khuôn mặt gầy gò, thanh tú, dễ mến, và không có bất kỳ chỗ nào nổi bật, trên mặt hắn không biểu lộ chút cảm xúc vui buồn giận hờn nào, không có oán hận, không âm u, không hung ác. Cứ như hắn về tới nhà hưởng thụ thời gian nhàn nhã vậy, buồn chán nhìn Trần Ngạo, không nói một lời.

Thực tế từ khi bị bắt hắn chưa từng mở miệng nói một câu nào hết, với kinh nghiệm của Trần Ngạo, loại mạnh miệng, nói lời hung hãn, ánh mắt tàn khốc, phản ứng mãnh liệt thực ra là loại rất dễ đối phó. Khó chơi nhất chính là loại người này, bình thản mà không nói gì hết, vì chúng rất rõ tất cả những việc mình làm, đã có chuẩn bị tư tưởng với hết thảy khả năng có thể xảy ra, về tư tưởng và tinh thần, bọn chúng coi khinh hết thảy mọi thứ, bao gồm cả tính mạng của bản thân.

Tín ngưỡng, đó là một thứ rất đáng sợ, đánh vào thân thể không hạ gục được nó.

Trong lúc nhìn nhau, Trần Ngạo suy nghĩ trong đầu như thế, hắn ném khăn chùm đầu cho nhân viên áp giải, nói:" Chùm lên cho hắn, đi đường cẩn thận."

" Vâng!" Toàn bộ đội viên đứng nghiêm kính lễ, cực kỳ kỷ luật:

Bộ dạng đó khiến Trần Ngạo có chút không thoải mái, những chiến sĩ được huấn luyện nghiêm ngặt này, thường thường sau khi xuất ngũ chẳng một lần lên chiến trường thực sự, hao phí toàn bộ tuổi xuân tươi đẹp vào những nhiệm vụ không có hệ số nguy hiểm như thề này.

Đóng lại khoang vận tải, Trần Ngạo đi vào khoang khách. Nơi này chỉ có tám chỗ ngồi, nhưng tiện nghi thì vô cùng đầy đủ, một ông già tuổi cao đeo kính lão đang chuyên tâm xem tài liệu, loại vụ án này sẽ không đưa vào tài liệu điện tử, hết thảy đều dùng phương thức nguyên thủy nhất, từ ghi chép hiện trường tới vật chứng, đều chỉ có một bản duy nhất mà thôi, mỗi một hồ sơ bên ngoài đều ghi chú giá trị của nó: Tuyệt mật.

Ông già đã xem rất lâu rồi, tốc độ tiến triển của vụ án này nhanh tới mức khác thường, cửa đột phá đều tập trung vào trên người Lam Kiêu Chiến. Cái tên buôn lậu đất hiếm này biết mình phạm tội nặng cỡ nào, từ lúc được cứu tỉnh liền thao thao bất tuyệt khai báo mọi hành vi phạm tội.

Vì tập đoàn buôn mấu đất hiếm của Lam Kiêu Chiến bị phá, bản thân bị truy tìm gắt gao, suốt ngày lo chạy trốn như chó nhà tang, không làm ăn gì được, rồi hắn được tên gián điệp thần bí kia chỉ đạo, bắt đầu một cuộc đời mới, chính là tham gia vào lĩnh vực thăm dò phi pháp.

Theo như lời khai của Lam Kiêu Chiến, người đó tên Lý Tòng Quân, trước giờ luôn là khách hàng của hắn. Bản thân Lam Kiêu Chiến cũng là kỳ tài, chỉ mất vài năm đã thuần thục nghề mới, trước sau dựa theo chỉ thị của Lý Tòng Quân đã hơn mười lần cung cấp số liệu cả về dân sự lẫn quân sự ở mấy tình tây bắc. Không chí như thế, hắn còn phát triển được mười bảy tuyến dưới, từ nhân viên quân cảnh xuất ngũ, công vụ viên tại chức đều có, bởi thế mà danh sách nghi phạm ở các tỉnh đã lên tới 29 người, đa phần đã bị cơ cấu an ninh quốc gia ở các tỉnh khống chế.

Trần Ngạo nhẹ nhàng ngồi xuống, không dám quấy nhiễu ông già trước mặt đọc tài liệu, có điều vẻ mặt của hắn ít nhiều mang chút kiêu ngạo. Những vụ án xác định chắn chắn thế này không nhiều, từ súng, thiết bị thăm dò, số liệu thăm dò, từ hiện trường cho tới nơi ở của Lam Kiêu Chiến, lục soát tới sáu hang ổ nằm trên bốn tỉnh, đều bị bí mật tra xét, quy cách như thế này đủ xếp hạng ở trên bộ rồi.

Tâm tư của hắn chìm đắm trong vụ án này rất lâu, chủ yếu là về thành tích, tất nhiên là cũng có điều làm hắn khó ở. Một vụ án trọng đại như thế, vậy mà hắn chỉ biết trước một ngày, một vụ án tính chất nghiêm trọng như thế, vậy mà có tác dụng quyết định không phải là nhờ tiểu tổ đặc chiến của hắn, thực sự làm hắn thở dài tiếc nuối. Sự kiện lần này đối với bất kỳ ai làm công tác an ninh, đều là nét bút đậm trên cả sự nghiệp người đó.

Tiếng động nhẹ phát ra, ông già kia đã đặt hồ sơ xuống, bỏ kính lão, có vẻ đã mệt rồi, thở khẽ một hơi, hai tay nắm lại đặt trên bàn, ngồi ngay ngắn. Trên khuôn mặt chằng chịt nếp nhăn đó là một mái tóc đã bạc quá nửa, cho người ta cảm giác ông ta vất vả quá độ.

" Cục trường Trần, đáng lẽ chú không cần đích thân tới làm gì, hành trình xa xôi, chú để ý sức khỏe mới được." Trần Ngạo cẩn thận nói:

Ông già xua tay cười nhẹ, bỏ qua lời lấy lòng kiểu quan tâm của cấp dưới, nói thẳng:" Vất vả là các cậu mới đúng chứ, bôn ba nghìn dặm, bắt kẻ cầm đầu, làm đẹp lắm, tôi dự cảm vụ án này còn moi ra được nhiều thứ hơn nữa, thu hoạch sẽ vượt ngoài sự tưởng tượng của chúng ta."

" Cục trưởng quá khen rồi, đều là do kế hoạch X có tầm nhìn xa, kiên trì bao nhiêu năm như thế, có được thành quá như vậy mới tương xứng." Trần Ngạo tán dương:

" Chuyện này thực sự không phải là nhờ tầm nhìn xa, là ..." Ông già có chút khó nói, ngón trỏ khẽ gõ lên bộ hồ sơ:" Mèo mù bắt được chuột chết, ha ha ha, cái đám gián đẹp này ở khắp mọi người, nhìn đâu cũng thấy chúng, nhưng lên kế hoạch, tổ chức bắt chúng thì lại chẳng được là bao."
Bình Luận (0)
Comment