Chương 91: Mai phục bên trong sương mù. (2)
Chương 91: Mai phục bên trong sương mù. (2)
Mèo mù bắt được chuột chết à? Nghĩ tới cái bộ dạng của Đổng Thuần Khiết, Trần Ngạo thấy hình dung này rất đúng, tưởng tượng sau này trở về tên đó vênh váo trước mặt mình là thấy khó ở, bên ngoài vẫn phụ họa:" Ha ha, chẳng phải cứ bắt được chuột là mèo tốt hay sao ạ, lần này không chỉ bắt được một con, bắt một người phá cả đường dây."
" Đúng là như thế. Vừa rồi tôi có xem phục dựng hiện trường, thấy được một chuyện thú vị lắm có vẻ như mấy chàng trai mà Lão Đổng dẫn theo không đơn giản đâu." Ông già gật đầu cười khà khà, lật mấy trang chỉ ảnh trên đó :" ... Tác dụng quan trọng nhất là của cái xe này, phần khoang sau chừng 30 cm dùng va ly, túi, chứa cát đá làm yểm hộ, có thể tính là chướng ngại vật di động. Cậu ta dựa vào thứ chướng ngại vật này tiếp cận kẻ địch, gây ra hỗn loạn."
"Đợi đối phương áp sát chuẩn bị tiêu diệt thì chướng ngại vật di động này biến thành cạm bẫy, giữa xe chứa hai thùng xăng 50 lít, cậu ta nhân lúc hỗn loạn cùng khói bụi trốn khỏi xe. Sau đó đợi đối phương tới gần thì chai xăng phóng hỏa, cục diện hoàn toàn đảo chiều từ đây ... Chậc chậc."
Trần Ngạo phụ họa:" Thời cơ nắm bắt cực kỳ chuẩn xác ạ."
" Nắm bắt thời cơ không thể không phủ nhận, kỹ năng lái xe cũng xuất sắc, quan trọng hơn là dũng khí, quyết đoán, trong tình huống ấy mưu trí dũng, không thể thiếu được cái nào, tố chất tâm lý rất vững. Cùng thời điểm đó một người khác lợi dụng phá hoại xe, phương pháp cũng rất tốt, nếu như làm hỏng xe tại chỗ, đối phương không đi được, nhất định sẽ chó cùng dứt dậu, không chỉ nguy cho con tin mà nguy cho bản thân nữa. Khá, rất khá đấy, biết lượng sức mà làm, lại biết chiếu cố an nguy người khác ... Đã kiểm tra cái xe đó rồi chứ?"
" Vâng ạ, bọn họ vốn là người tiếp thị sản phẩm cho xe hơi mà, kiến thức ở mặt này có không ít, đi không được bao xa thì gặp sự cố." Trần Ngạo báo cáo, có điều hắn không biết rằng kiến thức của Bao Tiểu Tam không phải là nhờ đi bán hàng, mà là nhờ năm tháng tháo lốp bẻ gương xe mà có:
" Không đơn giản, biện pháp này rất thực dụng, cao thủ tới từ dân gian mà." Ông già tiếp tục nói: " Lại còn chàng trai báo tin nữa chứ, tôi chắc chắn cậu ta là người đứng xa quan sát điều phối hành động, chỉ huy đúng lúc, phối hợp thuần thục, ba chàng trai này đều không tầm thường."
" Thực ra tôi thường xuyên nghe thấy chuyện tay mơ đấm chết dân chuyên nghiệp thế này rồi. Có một trung đoàn được giao nhiệm vụ phá hủy cứ điểm địch, cứ điểm này được thiết lập ở góc trên một ngọn núi. Cả doanh pháo binh bắn hết mấy xe đạn pháo rồi mà không bắn được vào góc chết đó ... Thế rồi một ngày có đầu bếp trong doanh, một lần ra chiến trường vấp ngã vào thừng pháo, thế mới kỳ chứ, chẳng hiểu thế nào mà khẩu pháo bắn trúng cứ điểm địch, nổ tung luôn."
" Nhưng mà khó xử ở đây, chẳng lẽ lại ghi công cho một anh đầu bếp à? Khà khà, thế là lãnh đạo đành tính công lao tập thể cho doanh pháo binh."
Trần Ngạo cười phụ họa, hắn biết cục trưởng Trần hết lời khen như thế chủ yếu ba chàng trai kia là người bình thường mà thôi, đổi lại là thành viên của lực lượng đặc biệt làm việc này cùng lắm được vài cái vỗ vai khen làm rất tốt mà thôi.
Quan trọng hơn là dẫn dắt câu chuyện phía sau, ý tứ trong lời những lời nói đó không vừa, Trần Ngạo mừng thầm, công lao tất nhiên là của tập thể, may mà hắn còn chút lương tâm, nói:" Trong hành động lần này chủ nhiệm Đổng đã tuyển năm người đi theo, hai người trong đó được chứng minh là gián điệp bị mua chuộc từ lâu, thậm chí còn là một mật vụ xuất ngũ của chúng ta. Ba chàng trai còn lại, không ai ngờ được là giúp ích lớn như thế, nếu không có bọn họ, chúng ta bắt giữ nghi phạm không có vấn đề gì, nhưng đồng chí của chúng ta thì nguy hiểm rồi."
Ông già gật gù:" Ba chàng trai đó thế nào, bối cảnh không có vấn đề gì chứ?"
" Có ạ, vấn đề không nhỏ." Trần Ngạo đưa di động tới, đã dính dáng tới chuyện này, bối cảnh của ba người Cừu Địch tất nhiên phải được điều tra tỉ mỉ:
Bao Tiểu Tam, bị xử phạt trị an hai lần, đầu cơ vé tàu và đánh nhau, làm ông già vừa nhìn một cái đã cau mày rồi, bọn họ tuy không phải là cảnh sát, không có trách nhiệm đả kích phần tử tội phạm, song cũng không thích gì phần tử này.
Anh chàng khác là Cảnh Bảo Lỗi, có trong hồ sơ của cảnh sát phương nam, từng tham dự đánh bạc, lôi kéo người đánh bạc, còn tổ chức đánh bạc ngầm ở Ma Cao. Về sau vì nợ nần cờ bạc mà bị phần tử tội phạm bắt giam phi pháp mấy tháng, gia đình phải nộp tiền chuộc mới được thả về.
" Đây là anh chàng phú nhị đại, cả nhà bị hủy bới cậu ta, sau đó cha cậu ta di dân nước ngoài, cắt đứt hoàn toàn quan hệ cha con. Cậu ta lang thang tới thủ đô, dựa vào làm việc thời vụ kiếm sống, từng tiếp nhận ủy thác của công ty điều tra thương vụ." Trần Ngạo giải thích kỹ hơn:
Ông già cũng lật nhanh qua trang này, trong mắt người làm an ninh quốc gia như bọn họ, tất cả những người không có nghề nghiệp chính thức, có tiền án phạm tội, hoặc có người thân phạm tội, đều là loại hình có vấn đề. Bọn họ nhìn một người không chỉ nhìn bản thân người đó, còn nhìn nhân thân ba đời.
Thế nhưng tới người thứ ba thì quá hoàn mỹ, hoàn mỹ tới mức Trần Ngạo cũng không thể chê trách được bất kỳ việc gì, nhưng hành vi của người này trong mắt hắn là người vấn đề nghiêm trọng nhất, đó là khuynh hướng bạo lực, chỉ là không rõ nguồn cơn.
" A, cha cậu ta xuất thân từ quân ngũ à, xem ra cha cậu ta dạy con tốt đấy, nhưng mà cậu ta lấy đâu ra súng để học tập?" Ông già hỏi:
" Chuyện này tra rồi ạ, súng của nhân viên bảo vệ rừng tới nửa sau thập niên 90 mới nộp lên, Cừu Địch sống ở vùng núi sâu, việc giao nộp sùng càng muộn hơn những nơi khác. Trấn Phong Lâm chính là nơi đặt xưởng quân giới thời trước Giải Phóng, súng trong dân gian khá nhiều, cư dân đương địa vì thế có thói quen săn dã thú, người hiểu chế tạo súng không ít ... Bây giờ quản lý vũ khí nghiêm ngặt tình hình mới đỡ hơn, nhưng chắc chắn Cừu Địch không thiếu cơ hội tiếp xúc với súng đạn, thường những người như thế gan to hơn bình thường."