Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 443 - Chương 113: Năm Tháng Cũ Luôn Tươi Đẹp (2)

Chương 113: Năm tháng cũ luôn tươi đẹp (2) Chương 113: Năm tháng cũ luôn tươi đẹp (2)

Về lý luận mà nói thì tất cả suy đoán của Từ Phái Hồng đều thành lập, nhưng nhắc tới thực tiễn thì lại gặp khó, trưởng phòng Lý nói:" Nếu một tên gián điệp để người truy lùng phát hiện ra con đường rút lui của mình thì giá trị của gián điệp đó không lớn ... Công việc của chúng tôi là tìm chứng cứ, nhưng chị phải cho chúng tôi mục tiêu."

" Có mục tiêu thì tôi còn phải phiền lòng thế này sao, lắp hết lại đi, tôi nghĩ cách sau." Từ Phái Hồng không có thu hoạch gì rời khỏi văn phòng chật hẹp:

Tiếp tục về văn phòng ở lỳ suốt cả một buổi sáng đọc tài liệu, bên trên nói kiên nhẫn, nhưng kiên nhẫn cũng có hạn chứ, hiệu suất công tác bên trên đúng là thấp tới mức làm người ta sốt ruột, có nghi phạm lâu thế rồi mà chẳng cung cấp được chút tin tức hữu ích gì. Kiên nhẫn ích gì, thời gian càng kéo dài thì càng dễ xảy ra vấn đề mà thôi, chẳng may đối phương ý thức được xảy ra chuyện, lựa chọn thủ tiêu đường dây này, làm lại từ đầu, thế thì coi như nghi phạm thành đống thịt vô dụng.

Trước khi hết giờ làm Từ Phái Hồng lại hỏi tin tức giám sát ba chàng trai kia một lần nữa, Bao Tiểu Tam rốt cuộc cũng chịu ngoan rồi, ăn hải sản đau bụng, hai ngày không ra khỏi cửa. Cảnh Bảo Lỗi cũng yên phận, cùng cô tiếp tân của khách sạn Phù Dung ngày một thân thiết, suốt ngày loanh quanh ở khách sạn. Nhưng được cái nọ mất cái kia, Cừu Địch kiếm được việc làm rồi, lại tới Đại học Trường An hẹn hò Trang Uyển Ninh.

Ba người việc ai nấy làm, chỉ việc bọn họ giao cho là không làm thôi, Từ Phái Hồng chán không muốn nói nữa rồi, cá chẳng câu được, lại nuôi cho ba con mồi béo múp.

Xuống lầu về nhà, Từ Phái Hồng gọi điện liên lạc với Trần Ngạo.

" Trưởng phòng Trần, tài khoản ngân hàng kia tôi phải đóng băng thôi, nếu không bọn họ tiêu pha hết sạch, lúc đấy tôi phải ăn nói với bên trên như thế nào? Nếu có thành tích tôi còn ăn nói được ... Cái gì, lại có thêm người tới à, ai? ... Không, tôi không ý kiến gì hết, một chút ý kiến gì hết, ba cái tên đó à, các anh có giao cho quỷ sứ quản lý thì tôi cũng không ý kiến gì ..."

Bên trên muốn phái người tới tiếp nhận công tác chỉ huy ba chàng trai kia, trưng cầu ý kiến của bà, Từ Phái Hồng đương nhiên là tuyệt đối chấp hành, thực sự là trút được gánh nặng lớn mà, người chưa tới bà đã bắt đầu lên kế hoạch điều chỉnh nhân lực cho nhiệm vụ khác rồi, không muốn tốn tài nguyên vào ba đống thịt vô dụng đó nữa.

Giữa trưa, chuông của trường học reo vàng, khu phòng học như tổ ong vỡ, bắt đầu trở nên náo loạn.

Nam sinh truy đuổi nhau, nữ sinh nói cười, nụ cười còn rạng ngời hơn cả ánh nắng, thời gian qua tới đây khơi lên hồi ức vui vẻ nhất của Cừu Địch. Khi còn đi học chẳng nhận ra, tới khi ra cuộc đời rồi mới biết, đi học mới là cái nghề tuyệt vời nhất trên đời này, cái cuộc sống lên lớp điểm danh ngủ gật, hết giờ học cầm khay ăn chen chúc nhau ở nhà ăn, ăn xong về phòng anh em tụ tập chơi bài, cuộc sống đó làm người ta khát khao biết chừng nào.

Trên mặt Cừu Địch mang theo nụ cười dào dạt, nụ cười từ lâu không thấy trên mặt y nữa, đứng dựa vào thân cây nhìn mấy trò ngu ngốc của đám đàn em, nhìn cái gì cũng thấy hứng thú. Đặc biệt khi Trang Uyển Ninh tay kẹp sách bên hồng đi ra, nụ cười ấy như tỏa nắng.

Đó cũng là hồi ức mỹ hảo nhất thời sinh viên của y, so với hồi ức cô ấy đã thay đổi rồi, trở nên xinh đẹp hơn, dung mạo thanh thuần trở thành rực rỡ, non nớt biến thành quyến rũ, trước kia chân tay hơi mảnh khảnh, ngực cũng lép, giờ đầy đặn hơn hẳn. Khi cô rời khỏi lớp, còn có mấy tên nam sinh bám theo, tay cầm sách hỏi bài, Cừu Địch khịt mũi, chẳng cần nói cũng biết là vờ vịt, cái trò đó y cũng làm không ít.

Cừu Địch hai tay bước túi quần thong thả đi tới, một chiếc áo sơ mi trắng, thả ba cái cúc không cài, quần âu, giày da, chững chạc lại mang theo vài nét phóng khoáng, cái đám nam sinh non nớt thua tới cả dặm. Khi hai người bước vào tầm nhìn của nhau, mấy nam sinh biết điều rút lui, Trang Uyển Ninh hai tay ôm sách phía trước, trêu đùa:" Này, đừng nói với em là anh tình cờ đi ngang qua đây nhé, còn đi ngang qua khu phòng học của em nữa."

" À, chắc chắn rồi, chẳng lẽ còn phải giải thích lý do?" Cừu Địch mặt dày đáp:

Trang Uyển Ninh cười rạng rỡ, đi tới trước mặt Cừu Địch:" Lần đầu tình cờ gặp ở quán ăn, lần này thì lại tình cờ gặp ở sân trường ... Vì sao giữa chúng ta lại đột nhiên xảy ra nhiều chuyện tình cờ như thế?"

" Tình cờ xảy ra ra nhiều sẽ thành một loại tất nhiên đấy."

" Tất nhiên sẽ . . Ừm, anh đừng nói với em là muốn ôn lại tình cũ đấy nhé."

" Chẳng lẽ tình bạn cũng không được sao?"

" À, vậy thì em không còn áp lực gì nữa ... Có điều em nói trước nhé, không được mượn cớ tình bạn để có ý đồ không tốt." Trang Uyển Ninh gật đầu, ở cùng với bạn cũ, tỏ ra rất tự nhiên:

Cừu Địch còn tự nhiên hơn:" Có điều ý đồ gì thì em cũng đâu biết, lại em chẳng đọc được ý nghĩ của anh."

" Thôi đi, bằng vào chút trò vòng vèo đó của anh qua mặt được ai, thư giới thiệu vào Đảng của anh là do em viết đấy ... Nói đi, hôm nay lại tình cờ gặp mặt nữa rồi, hẳn là tới mức mời cơm rồi chứ?" Trang Uyển Ninh đi ngược nhìn Cừu Địch, giống năm xưa cô làm bí thư, vẫn ở vị trí chủ động, chiếc quần vải vừa vặn ôm sát lấy đùi, toát lên sự mềm mại mà săn chắc mà chỉ nữ thành thục mới cô, gấu quần cao hơn mắt cá chừng bảy phân, lộ ra giày cao gót màu trắng, một cô gái tự tin vào bản thân, cả bước chân cũng nhẹ nhàng thoải mái:

" Được, vậy thì ăn cơm, dù sao cũng buổi trưa rồi." Cừu Địch thuận nước đẩy thuyền:

" Khả năng là làm anh thất vọng rồi, buổi chiều em có tiết, không đi được." Trang Uyển Ninh tiếc nuối nói, Cừu Địch vừa chép miệng, vẻ thất vọng vừa xuất hiện, cô phì cười nói:" Khi anh thất vọng lại cho anh chút hi vọng ... Em mời anh ăn cơm trong trường nhé? Ôn lại kỷ niệm cầm khay cơm ngồi trong góc nhà ăn, nhìn mỹ nữ khoa tiếng Anh chảy nước dãi, được không?"
Bình Luận (0)
Comment