Chương 114: Năm tháng cũ luôn tươi đẹp (3)
Chương 114: Năm tháng cũ luôn tươi đẹp (3)
" Được, có điều khi đó khoa tiếng Anh trường chúng ta chẳng có được mấy mỹ nữ, còn chẳng bằng nhìn em." Cừu Địch mồm mép đáp:
" Anh càng ngày càng dẻo miệng đấy, chẳng bù cho năm xưa." Trang Uyển Ninh giọng có vẻ không vui, vừa đả kích Cừu Địch một câu, lại giống như trước kia thay đổi một trăm tám mươi độ, hết sức kiêu ngạo nói:" Có điều lời anh nói rất phù hợp với thực tế, đáng một đĩa sườn sốt chua ngọt."
" Sườn sốt chua ngọt ở đây liệu có giống với trường chúng ta không, thịt bị đầu bếp ăn vụng hết rồi, múc cả thìa mà chỉ thấy khoai tây, thi thoảng có sườn cũng chỉ thấy xương không thấy thịt." Cừu Địch hoài niệm:
" Làm gì khoa trương như thế, làm như em chưa bao giờ ăn ấy, cũng được mà." Trang Uyển Ninh không tin:
" Khác biệt chính là ở chỗ này, em còn chưa hiểu à? Bọn anh đi lấy cơm, đầu bếp ra sức bớt xén, em đứng ở trước cửa sổ, tay đầu bếp đã run rồi, toàn lấy chỗ ngon. Em còn nhớ không, Tiểu Thổ Đậu ở lớp chúng ta vì sao ngày ngày bảo bạn gái Vương Hiểu Phương đi lấy thức ăn cho cậu ta, chính là vì thế đấy ... ài, có điều về sau bạn gái hắn có quan hệ không rõ ràng với đầu bếp ..." Cừu Địch kể lại chuyện cũ, đó là chuyện có thật phát sinh sau khi rời trường, cô gái kia bị đầu bếp dùng món ăn dụ lên giường:
Trang Uyển Ninh che miệng không ngớt, mắng Cừu Địch không nên đem chuyện không vui của người ta ra làm chuyện cười.
Sức hút lớn nhất của một cô gái không phải là vẻ bề ngoài, nội tâm rất quan trọng, Cừu Địch luôn bị vẻ đẹp đậm chất trí thức của Trang Uyển Ninh thu hút. Bao năm rồi gặp lại, điều khiến Cừu Địch vui nhất không phải là cô càng thêm xinh đẹp, càng điên đảo lòng người, mà cô gái này vẫn giống như trước kia thoáng đạt, thiện lương, tựa hồ thời gian và hoàn cảnh không hề để lại trên người cô dấu vết sảnh sỏi, thực dụng của con người thời đại này.
Giống như lúc này đây, cô chỉ ăn mặc cũng hết sức giản dị, áo sơ mi, quần âu cùng buộc tóc đuôi ngựa. Giống như sinh viên đơn thuần, lại có chất thanh lịch của giáo viên, muôn vàn nét đẹp hội tụ làm một, từ màu da nõn nà, xương quai xanh thanh tú, mái tóc đen thẳng óng mượt , nụ cười, ánh mắt, tất cả đều muốn lấy đi hồn vía của Cừu Địch.
"A !" Giữa trưa phơi mình giữa ánh mặt trời nóng rát, Cừu Địch vẫn thấy dễ chịu, đến nắng gắt cũng trở thành ấm áp dễ chịu, mở rộng hai tay, vươn mình một cái thật thoải mái, bản thân y không ngờ mọi chuyện diễn ra đơn giản như vậy, cũng không ngờ đối diện với Trang Uyển Ninh, y lại có thể nói chuyện thoải mái lưu loát như thế, tựa hồ năm tháng xa cách đó chưa hề tồn tại vậy, ngay cả giấc mơ ngọt ngào nhất của y cũng chẳng được thế này:
Con đường dẫn tới nhà ăn không ít người, đa phần đều tận dụng hết mọi thứ che ánh nắng, dù vội vã đi qua cũng không quên ném cho Cừu Địch ánh mắt kỳ quái.
Đương nhiên, Trang Uyển Ninh không ngốc mà đi dưới ánh nắng chói chang như Cừu Địch, cô ôm chồng sách, khéo léo tới men bóng cây bên đường, đến chỗ không có bóng râm che nắng thì chạy ù qua, sau đó đứng lại dưới gốc cây nào đó, phì cười nhìn hành vi ngốc nghếch của Cừu Địch.
Cảnh tượng này hai người cùng nhau trải qua không ít lần.
Tới nhà ăn lấy hai suất cơm giáo viên rất bình thường, cơm giáo viên chẳng ngon hơn cơm sinh viên là bao đâu, đầu bếp cũng thế mà, so với nhà hàng đắt tiền kia thì như trời với đất, nhưng Trang Uyển Ninh không vì suất cơm có phần nghèo túng này mà ngại, cô mời Cừu Địch rất tự nhiên, ăn cũng ngon lành. Ngược lại Cừu Địch ăn lại chẳng biết mùi vị, mắt cứ len lén nhìn cô. Đến lần thứ n thì Trang Uyển Ninh không nhịn được, nhỏ giọng mắng:" Anh ăn cơm của anh đi, cứ nhìn em làm gì?"
" Hỗ trợ tiêu hóa." Cừu Địch tỉnh bơ đáp:
" Nhưng ảnh hưởng tới tiêu hóa của em, không được nhìn, nhìn cái gì mà nhìn? Anh đâu phải là không quen" Trang Uyển Ninh lườm y một cái:
" Thì làm quen lại có sao, bao nhiêu năm không gặp nhau rồi, anh còn nhớ lúc tiễn em đi, rất nhiều nữ sinh đã bật khóc đấy." Cừu Địch vẫn cứ nhìn:
" Vậy anh có còn nhớ, có người còn viết cho em một bài thơ, lén lút đút vào túi em ... Ừm, đại khái là, hôm nay biệt ly là để lần nữa gặp lại, liệu khi đó, vô tình quay đầu lại, dưới ánh lửa tàn, đôi mắt em còn như xưa. Chúng ta không cần tìm trong hồi ức hình bóng từng có, vì chúng ta không bao giờ quên nhau." Trang Uyển Ninh nghiêm trang đọc bài thơ, nhìn Cừu Địch đỏ mặt, cô đánh giá:" Bao nhiêu năm rồi, ai làm bài thơ chua như thế, em nghĩ mãi mà không ra."
" Không tới mức đó chứ, rất dễ đoán ra được là ai mà." Cừu Địch ngây người, nếu cô ấy không đoán ra là ai thì chẳng phải bài thơ đó vô nghĩa à:
" Thì trên đó không để lại tên, mà người ngưỡng mộ em lại nhiều như thế, anh bảo em phải đi hỏi từng người à?" Trang Uyển Ninh cố tình nói, trước kia ai cũng bảo bọn họ là một đôi, bọn họ thực sự giống như một cặp đôi, bên nhau như hình với bóng, cô thích Cừu Địch, cũng biết y thích mình, bây giờ gặp lại, tựa hồ cũng không thấy ghét, ở bên anh ấy lúc nào cũng thấy rất thoải mái, nhẹ nhõm:
Có một điều, người khác không biết, bọn họ chưa từng thổ lộ tình cảm của mình, Cừu Địch chưa từng nói ra, cô cũng vậy.
" Nếu như em biết người đó là ai thì sao?"
" Vậy em nói với người đó, viết thơ chán như thế còn dám tặng người ta à? Một chút lãng mạn cũng không hiểu, ít ra cũng phải kẹp một tờ chi phiếu vào trong thư chứ." Trang Uyển Ninh cười tới mắt cong vút lên, tựa hồ nhìn vẻ hậm hực của Cừu Địch làm cô hết sức vui vẻ:
" Em vẫn như trước kia, chỉ thích đả kích anh để kiến lập tự tin và uy tín cho em." Cừu Địch nhớ lại đống chuyện mất mặt trước kia từng làm, xấu hổ vô cùng:
" Còn anh thì thay đổi rồi." Trương Uyển Ninh nhìn Cừu Địch chăm chú, hồi ức:" Trước kia anh quá hiếu thắng, bất kể chuyện gì cũng tranh hơn thua bằng được, không đứng đầu không cam tâm, bây giờ anh ôn hòa hơn nhiều. Trước kia ngay cả em, anh cũng chẳng chịu nhường nhịn nửa phần, còn bây giờ à, toàn nịnh em thôi."
" Hoàn cảnh sẽ thay đổi con người mà, đâm đầm vào tường nhiều rồi sẽ trở nên ngoan ngoãn hơn, khôn khéo hơn. Ở trường học khác, còn ra ngoài cuộc sống khác ..." Cừu Địch cười nhẹ, nếu không có Trang Uyển Ninh nhắc, y gần như quên mất mình từng như thế: