Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 478 - Chương 148: Vùng Dậy Phản Khách Vi Chủ. (1)

Chương 148: Vùng dậy phản khách vi chủ. (1) Chương 148: Vùng dậy phản khách vi chủ. (1)

" Trương Long Thành, chuyên viên phòng số 6, từng làm công tác tình báo nước ngoài, 37 tuổi ... Vương Trác, chuyên viên phòng chín, nhân viên phân tích của trung tâm tin tức tình báo, 35 tuổi, từng nhiều lần tổ chức phòng thủ chống lại cuộc tấn công từ xa của hacker nước ngoài ... Lý Tiểu Chúng, chuyên gia theo dõi và chống theo giỏi, giảng viên phòng năm ... Phí Minh, chuyên gia chiến lược và sách lược, từng dẫn dắt đội ngũ chấp hành hơn 20 nhiệm vụ chống gián điệp, chưa từng thất bại ... Nữ giới duy nhất lai lịch càng lớn, Đô Hàn Mai, bằng tiến sĩ hóa học chất độc, tâm lý, 29 tuổi đã chủ trì huấn luyện chống tra tấn và trác nghiệm nói dối trong cục."

Lão Đổng đều nói được tên năm người bên trên tổng cục phái xuống, hắn giới thiệu còn nhanh hơn Đới Lan Quân đọc tài liệu, có vẻ biết khá rõ những người này.

Đới Lan Quân cũng biết một người trong đó:" Phí Minh là huấn luyện viên khi tôi vào cục, anh ấy từng phục vụ trong bộ đội chống khủng bố, tôi nghe nói tổ hành động này của chúng ta được trưởng phòng Trần mô phỏng theo chiến thuật bên bộ đội, thành lập chưa được bao năm, nhưng thành tích không nhỏ, hôm nay xem lý lịch của họ mới hiểu."

" Người giỏi nhất trong đội hành động này không phải là Phí Minh đâu mà là Trương Long Thành, cô cũng biết nghiệp vụ của tôi nát thế nào, suốt ngày phải thỉnh giáo cậu ta. Cậu ta ở nước ngoài mười năm, vốn là làm chuột, bây giờ được làm mèo rồi." Lão Đổng hưng phấn xoa tay có đội đặc nhiệm này gánh nặng của hắn giảm đi nhiều, ngoài ra còn bĩu môi bổ xung:" Ngoài ra không phải là Trần Ngạo mà là phó cục Tiêu ban ngoại vụ lập ra kìa, Trần Ngạo chỉ là tên hưởng sái của người ta, chẳng vẻ vang gì hết."

" Là chị Tiêu Mộng Kỳ lập ra đội hành động sao?" Đới Lan Quân ngạc nhiên:

Lái xe là Từ Phái Hồng, tính cách bà xưa nay là thế, chỉ yên tâm ngồi trên chiếc xe do chính mình lái mà thôi:" Tiểu Tiêu à? Nghiệp vụ của cô ấy đâu liên quan nhỉ?"

Lão Đổng tỏ ra thần bí:" Ai bảo không liên quan, tôi nói cho mọi người biết, Tiêu Mộng Kỳ trước kia ở địa phương từng chỉ huy một tiểu tổ tính chất giống tổ hành động này, bao gồm tinh anh các bộ phận. Sau khi chuyển sang bên An ninh quốc gia, cô ấy đề xuất tổ chức một tổ như thế, vốn không được coi trọng quá mức, chỉ cho thử nghiệm, kết quả là tổ hành động đạt thành tích lẫy lừng, khi đó thực sự được bên trên chú ý."

" Hỏng là hỏng ở chỗ này, tổ hành động quá hiệu quả, Tiêu Mộng Kỳ là nữ giới, vào tổ chức chưa lâu, kinh nghiệm chưa nhiều, không yên tâm để cô ấy nắm đội ngũ như vậy, trách nhiệm quá nặng nề.

Qua một hồi thảo luận cô ấy được thăng chức phó cục, đội hành động này rơi vào tay Trần Ngạo, khi ấy mới chính thức treo biển thành lập, giúp Trần Ngạo có không ít thành tích."

" Dù sao kết quả này với Tiêu Mộng Kỳ không phải quá tệ, chức vụ cao hơn, cấp bậc cao hơn, công việc nhẹ hơn. Cô ấy cống hiến đủ cho quốc gia rồi, đến lúc lo chuyện bản thân, cô gái xinh đẹp như vậy mà chưa lập gia đình, đều do công tác lỡ dở, đáng tiếc."

Thấy Lão Đổng nói câu đó còn cố tình nhìn về phía mình, Đới Lan Quân không có phản ứng, chẳng bận tâm hắn có hàm ý gì.

Trong xe nhất thời im lặng, mọi người hiểu Lão Đổng nói giảm nói tránh đi nhiều rồi, đằng sau nhất định có chuyện không vẻ vang, nơi nào có người là sẽ có tranh đấu, An ninh quốc gia cũng là thể chế, không tránh được.

Từ Phái Hồng chuyển đề tài: " Dù sao bao nhiêu nhân vật lớn đến như thế, cái miếu nhỏ này của tôi e là không chứa được mất."

" Biết làm sao được, ai bảo miếu của chị xuất hiện bồ tát, bọn họ không chê miếu nhỏ, chỉ sợ bồ tát không đủ lớn thôi." Đổng Thuần Khiết nới xong quay sang quan tâm hỏi Đới Lan Quân:" Anh chàng kia thế nào rồi?"

" Ai?" Đới Lan Quân hơi ngẩn người, nhưng ngay lập tức hiểu ra là hỏi ai, cô cười nói:" Thì vẫn như vậy thôi, còn làm sao được nữa chứ?"

" Cậu ta cũng ghê thật, không ngờ rơi vào tình cảnh như thế rồi vẫn thoát ra được." Đổng Thuần Khiết nghĩ lại thôi mà rùng mình, ngay cả hắn cũng phải kinh ngạc, ở thành phố loại hai như Trường An này mà xuất hiện loại thủ pháp theo dấu cao minh như thế, nếu không phải do Đới Lan Quân phát hiện, hắn cũng chẳng nghĩ tới chuyện cho nguồn tín hiệu vào trong bụng mục tiêu:

" Nếu không rơi vào hoàn cảnh đó, chúng ta không thể biết mình có thể làm gì, bình thường tôi cũng không mấy khi dùng súng tay trái, không ngờ hôm đó lại có thể bắn chính xác như vậy." Đới Lan Quân lúc nhìn thấy Cừu Địch an toàn, cô suýt nữa khóc rồi, nhưng khi đó không cho phép cô yếu lòng, nhanh chậm một giây thôi có khi ảnh hưởng tới tính mạng Cừu Địch, nên cô dồn hết tâm trí vào thực hiện biện pháp cần thiết, vô tình khiến cô không để ý tới cảm xúc của Cừu Địch:

Sai lệch là ở chỗ này, Đới Lan Quân đặt an toàn tính mạng Cừu Địch và nhiệm vụ lên hàng đầu, nhưng Cừu Địch chỉ là người bình thường, y sợ hãi, yếu đuối, cô độc, lúc đó chỉ cần một lời quan tâm ấm áp là đủ.

Là chuyên gia về ẩm thực, quan tâm đầu tiên của Đổng Thuần Khiết là:" Thứ đó không hại cho thân thể con người chứ?"

" Vấn đề không lớn, thứ đó chỉ to hơn thuốc con nhộng một chút thôi, nó sẽ bám vào niêm mạc dạ dày một thời gian dài, lúc đầu thân thể có phản ứng gây khó chịu, dần dần phản ứng này giảm dần, gần như không ảnh hưởng nhiều, song phải thông qua phẫu thuật mới lấy ra được ... Loại thiết bị này có thể giao thoa định vị mục tiêu cùng với di động, sai lệch không quá năm mét, hắn là chúng cho anh ấy nuốt vào khi hôn mê." Đới Lan Quân giải thích, đây là loại theo dõi kín hơn cả tiêm vào người, nhiều thiết bị thăm dò có thể bỏ qua:

Đổng Thuần Khiết ve cằm, đây là động tác thói quen của hắn khi suy nghĩ:" Cậu ta mà biết không biết giận tới cỡ nào, xưa nay cậu ta chẳng phải là người rộng lượng gì, ài."

" Tình hình nguy hiểm như thế, cậu ta còn nghĩ tới thứ khác được sao? Chưa sợ tới nhũn chân xem như có bản lĩnh Rồi." Từ Phái Hồng tặc lưỡi:

" Xem ra trước giờ chị vẫn đánh giá thấp Cừu Địch, tôi luôn có cảm giác, chỉ có chuyện cậu ta muốn làm hay không, chứ không có chuyện cậu ta dám làm hay không. Bình thường dễ hiểu lầm cậu ta nhát gan, đó là vì cậu ta luôn cẩn thận đa nghi, nhưng một khi cậu ta đã làm, thì cái gì cũng dám làm. Xe của tôi chính là do cậu ta phóng hỏa đốt mất, may mà tôi mua bảo hiểm toàn phần rồi." Đổng Thuần Khiết nói đùa, nhưng chẳng ai cười nổi:
Bình Luận (0)
Comment