Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 477 - Chương 147: Chưa Nồng Ấm Đã Nguội Lạnh. (2)

Chương 147: Chưa nồng ấm đã nguội lạnh. (2) Chương 147: Chưa nồng ấm đã nguội lạnh. (2)

" Á, nhẹ chút!" Cừu Địch rụt người lại, toàn thân run lên:

" Nói linh tinh, em ôn nhu thế này mà." Đới Lan Quân gắt:

" Sắp xong chưa, sao lâu thế chưa hết?" Cừu Địch không thoải mái chút nào:

" Anh cố chịu một chút ..." Đới Lan Quân cổ vũ:

Hai người lúc này đang nấp trong gian vệ sinh, cảnh tượng hết sức quỷ dị, Cừu Địch trần truồng không có lấy nổi cái lá che thân, Đới Lan Quân đứng trước mặt y, dùng một thiết bị kim loại to bằng lòng bàn tay đang xoa khắp người y, không bỏ xót chút nào. Ngực, bụng, thậm chí là còn đi xuống chút nữa, chính là tiểu huynh đệ của Cừu Địch đang hùng dũng ngẩng cao đầu, làm lúc Đới Lan Quân ngồi xuống kiểm tra bị nó dí thẳng vào mặt, chỉ muốn đưa tay bẻ ngoéo một cái.

Cừu Địch thất vọng lắm, y hiểu lầm, chỉ có y cởi, người ta không cởi, chỉ dùng một thứ kim loại xoa đi xoa lại khắp người, cũng không biết là làm cái gì.

" Này, rốt cuộc em làm cái gì thế?" Cừu Địch bị thứ bằng kim loại đó đụng chạm, không thoải mái chút nào, nói:" Anh đã kiểm tra rồi, trên người không có vết thương."

" Trong thân thể thì sao? ... Được rồi." Đới Lan Quân bỏ thiết bị kim loại xuống, đầu kia kết nối với màn hình, cô thao tác một lúc xoay lại, chỉ cho Cừu Địch xem ba chấm sáng trên đó:" Bên trong dạ dày của anh, bọn chúng cho anh ăn cái gì?"

" Hả? Đó là cái gì, anh không biết gì cả." Cừu Địch sợ hết hồn, tiểu huynh đệ cũng sợ tới co vòi lại:

" Nguồn tín hiệu truy lùng, em đã bảo mà, làm sao có thể không có chứ?" Đới Lan Quân thu dọn đồ, đặt vào thùng vệ sinh, cô tiến hành cải trang, mặt được bôi cho da đen hơn, có vài vết nám, đuôi mắt kẻ vài nếp nhăn, hông chẳng biết độn thêm cái gì cho to lên, nhìn qua phải già đi cả chục tuổi, rất giống dì dọn vệ sinh:

Cừu Địch tức tới tím mặt, y kiểm tra thân thể rồi, từ kinh nghiệm của Lão Đổng, y cẩn thận kiểm tra tới từng cúc áo cơ:" Con mẹ nó, bảo sao chúng thoải mái cho anh chạy lung tung như vậy. Còn cả trò này nữa cơ mà ... Từ hôm qua tới giờ anh cứ thấy dạ dày khó chịu, còn nôn mấy lần, cứ tưởng do uống quá nhiều cơ, chắc chắn là lúc anh hôn mê, bị chúng cho uống rồi."

"

Đây là thủ pháp chuyên nghiệp đấy, anh gặp phải dân trong nghề rồi, ngàn vạn lần đừng tự tiện làm gì hết." Đới Lan Quân vặn nhỏ vòi nước lại, hạ thấp giọng nói chuyện xuống:

" Vậy anh phải làm sao?"

" Làm theo yêu cầu của bọn chúng, xuỵt, đừng nói, di động của anh đâu?"

Cừu Địch chỉ lên giường, Đới Lan Quân đi ra, chốc lát sau cầm di động vào, chọc lỗ lấy sim, cắm vào thiết bị mà cô mang theo, sao chép số seri, mã pin, chẳng bao lâu lại cắm sim trở lại điện thoại. Đến khi cô quay đầu sang thấy Cừu Địch đang chăm chú xem cô làm việc, vốn chẳng có gì cả, nhưng y trần như nhộng, làm cô thấy buồn cười, che miệng cười khúc khích.

Tiếng cười này làm người anh em Cừu Nhị vốn héo rũ như con sâu ngay lập tức ngẩng đầu lên hưng phấn, Đới Lan Quân quay đầu đi chỗ khác, mắng:" Anh làm cái gì thế hả, còn không mau mặc quần áo vào đi, xong rồi."

" Dù sao đã thế này rồi, hay là em cũng cởi đi ... Không mất nhiều thời gian đâu ..." Cừu Địch hai tay che hạ thân, vừa nói tới chuyện này, toàn thân nóng bừng bừng, không che nổi nữa:

" Suýt nữa mất cả mạng rồi mà anh vẫn nghĩ tới chuyện này được à? Tỉnh táo lại đi." Đới Lan Quân đẩy Cừu Địch tới dưới vòi nước lạnh:

Nước xối vào mặt làm Cừu Định rùng mình, đưa tay lau mặt, nhìn Đới Lan Quân đứng đó, đột nhiên không thấy xấu hổ nữa, ngang nhiên đi tới hai tay ôm má cô:" Em đã cởi hết quần áo của anh rồi, anh còn nghĩ được chuyện gì nữa?"

" Nghĩ tới cô giáo ở Đh Trường An ấy." Đới Lan Quân ngọt nhạt nói:

Lửa nóng toàn thân Cừu Địch giống như bị dội nước lạnh, đứng sững tại chỗ, phải rồi, làm sao mà y thoát được giám sát chứ. Bất kể là tới từ An ninh quốc gia hay là đám gián điệp nước ngoài, trong mắt họ y giống như con chuột chạy qua chạy lại trong lồng thôi. Cũng nhận ra, từ lúc hai người gặp lại, cô chưa có được một câu tình cảm nào, chưa từng có một cử chỉ thân mật nào, thuần túy là giao lưu nghiệp vụ, niềm vui gặp lại sau bao ngày xa cách biến mất.

" Nghe nói cô ấy rất xinh đẹp, còn là bạn thời đại học của anh?" Đới Lan Quân không hề phát hiện thay đổi trên vẻ mặt của Cừu Địch, có chút ghen tuông nói:" Xem ra chúng ta đều cần phải bình tĩnh lại rồi."

" Ha ha, anh có nghĩ cũng vô nghĩa thôi." Cưu Địch cười thở dài:" Cô ấy cũng giống như em vậy, đều có bạn trai rồi ... Yên tâm đi, bây giờ anh hoàn toàn bình tĩnh rồi, em tới đây cũng chỉ vì manh mối trên người anh thôi chứ gì ... Làm phiền lùi ra ngoài đóng cửa lại."

Cửa phòng vệ sinh đóng lại, Đới Lan Quân vốn chỉ định trêu Cừu Địch một chút, không ngờ kết quả lại như thế này, cô mở miệng định giải thích thì đã bị y đẩy ra ngoài đóng cửa lại. Đới Lan Quân do dự một lúc rồi thôi không nói nữa, đây là thời điểm nguy hiểm, cô không muốn thêm chuyện tình cảm của họ làm rắc rối tình hình, mọi chuyện đợi khi kết thúc hãng nói cũng không muộn, cho nên đè nén cảm xúc xuống, lý trí gõ cửa nói:" Này, chuyện cần chú ý em để bên bàn đầu giường ấy, xem cho kỹ nhé, đây không phải lúc anh hờn giận đâu, không phải là em cố ý giấu anh, mà là ... Thôi đi, giờ nói chuyện này làm gì? ... Anh dựa theo danh sách đó mà làm, đừng phạm sai lầm, nếu xảy ra chuyện thì không ai kịp tới cứu anh đâu ... Này, em nói anh có nghe thấy không vậy?"

" Nghe thấy rồi, em đi đi, nếu ngồi đợi người khác đến cứu thì anh đã chết lâu rồi." Giọng Cừu Địch rất lạnh:

Bên ngoài không có tiếng đáp lại nữa, không lâu sau có tiếng đóng cửa, Cừu Địch mở cửa phòng vệ sinh đi ra, toàn thân ướt sũng, y lau nước chảy ròng ròng trên mặt, nhìn thấy tờ giấy đặt trên bàn, mắt liếc qua một cái, vo tròn, ném thẳng xuống bồn cầu xả nước trôi đi.

Quay trở lại phòng vệ sinh, Cừu Địch cứ thế để vòi hoa sen xả nước vào mặt, rất lâu sau mới lau khô người, mặc quần ào, ngồi ngây trên giường, đột nhiên như lên cơn thần kinh lao ra mở cửa phòng, hai đầu hành lang, không thấy ai.

Tay Cừu Địch đặt lên dạ dày, mơ hồ cảm thấy đau, giây phút đó mệt mỏi ập tới, lan khắp toàn thân, nhưng Cừu Địch biết, đó không phải là mệt mỏi, mà là thất vọng.
Bình Luận (0)
Comment