Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 504 - Chương 174: Nguyện Vọng, Trông Đợi, Tuyệt Vọng. (1)

Chương 174: Nguyện vọng, trông đợi, tuyệt vọng. (1) Chương 174: Nguyện vọng, trông đợi, tuyệt vọng. (1)

Trong lúc tổ hành động còn đang tranh cãi không dứt về vai trò của Cừu Địch trong vụ án, xem có nên rút y về hay không thì Cừu Địch đã lái xe tới thẳng Đh Trường An.

Đh Trường An là trường đại học trọng điểm quốc gia, nằm phía tây thành phố Trường An, diện tích lên tới trên 3700 mẫu, sinh viên theo học gần 3 vạn, con số sinh viên nước ngoài cũng tới cả nghìn, bởi thế ngôi trường này không khác gì thành phố thu nhỏ, đôi khi di chuyển từ giảng đường này tới giảng đường khác cần tới xe bus nội bộ.

Lúc Cừu Địch tới nơi thì trường đã tan học, trên không trung từng đám từng đám xếp chồng lên nhau thành cung điện mây, ánh mặt trời cố gắng len lỏi qua khe hở đám mây, chiếu từng cột sáng xuống trường học, lại bị tán cây dày ngăn cản, chỉ còn lại mảng sáng loang lổ, yếu ớt, không đủ sức nóng làm chùn chân người ta nữa rồi.

Đi qua khu phòng học, tới gần khu sinh hoạt, tiếng đàn violin du dương văng vẳng trong sân trường, người am hiểu nghệ thuật này đã ngày một ít hơn, tiếng đàn đó chẳng ảnh hưởng tới những sinh viên đang la hét đồ mồ hôi trên thao trường, cũng chẳng quấy nhiễu tới những cặp đôi đang chàng chàng thiếp thiếp dưới bóng cây kín đáo, nhưng nó làm xao động trái tim của một người.

Cừu Địch, y men theo tiếng đàn phát ra đi về phía khu KTX đơn thân, cao bảy tám tầng, vuông vức, kiểu cũ rồi. Y tới hơi muộn, không biết phải tìm Trang Uyển Ninh ra sao, nhưng không khó, hỏi vài sinh viên là biết. Tới được đây thì không cần hỏi nữa rồi, tiếng đàn này đã thành biển chỉ đường tốt nhất cho y. Trong ký ức của Cừu Địch, không chỉ một lần nhìn thấy Trang Uyển Ninh say mê trong tiếng đàn.

Đó là cô gái mà y từng thích, đừng yêu tha thiết, cho dù bao năm trôi qua rồi, dù Cừu Địch không quá hiếu âm nhạc cũng vẫn nhận ra đó là khúc Hoàng Hà tuyệt luyến mà cô ấy yêu thích nhất.

Bước chân chầm chậm tới gần khu KTX, Cừu Địch nhìn thấy rồi, ô cửa sổ mở rộng ở tầng bốn, tiếng đàn violin từ nơi đó truyền ra. Cửa sổ dưới ánh sáng sót lại của tịch dương, nhuộm thành màu sắc sặc sỡ, tựa như thành bức tranh làm nền đẹp nhất cho tiếng đàn.

Tiếng đàn đó đẹp mà buồn, từ kéo dài da diết biến thành dâng trào dồn dập, rồi lắng xuống thành vẻ đẹp rực rỡ, một âm tiết theo thật dài, như cứa vào trong tim, khiến người ta mãi vì nó mà đau xót. Cừu Địch cứ thế từng bước, từng bước một đi lên cầu thang, y đã đứng trước cửa rồi, nhưng không quấy rầy, chỉ lặng lẽ lắng nghe, lặng lẽ suy nghĩ, chìm đắm trong hồi ức mỹ diệu của năm tháng ngây ngô đơn thuần, cả nuối tiếc năm xưa cũng đã thành một vẻ đẹp.

Cộc! Cộc! Cộc ... Tiếng đàn dừng lại, Cừu Địch gõ cửa.

Nghe thấy tiếng đặt đàn xuống, nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, nghe thấy tiếng tay nắm cửa xoay nhẹ. Cửa mở ra, Trang Uyển Ninh vừa nhìn thấy Cừu Địch một cái, phản ứng đầu tiên của cô là đóng sầm cửa lại.

Không một động tác thừa thãi, hành động rất dứt khoát, từ sóng vai bước đi bên nhau, tới đóng sầm cửa trước mặt, Cừu Địch không giận mà bật cười, cô ấy vẫn như xưa, luôn yêu ghét rõ ràng.

Cừu Địch không đi, nếu y không sai, nếu cô gái năm xưa vẫn còn đâu đó thì cô cửa sẽ mở ra, vì trong ký ức của y, cô ấy thuần khiết như một trang giấy trắng, luôn dùng tâm thái lương thiện nhất đối diện với thế giới tà ác này. Cô ấy lớn lên trong sự nâng niu bao bọc, ở thế giới của cô ấy, luôn ngập tràn ánh nắng, hạnh phúc và sự mỹ hảo. Hoặc có lẽ đó chỉ là suy nghĩ một phía của Cừu Địch mà thôi, vì lúc đó y cũng rất đơn thuần.

Nếu cánh cửa này không mở ra, mình cứ thế lặng lẽ rời đi cũng tốt. Cừu Địch nghĩ như thế, vậy thì sẽ không còn phải thấy áy náy nữa, rất nhiều chuyện cứ làm hết sức rồi nghe mệnh trời vậy, vận mệnh xưa nay không nắm trong tay con người.

Cừu Địch cứ vậy đứng dựa vào tường, theo đuổi suy nghĩ miên man không liên quan gì tới nhau, rồi cạch, cửa mở ra. Trang Uyển Ninh xuất hiện, dùng ánh mắt trách cứ nhìn y, giọng nói chẳng có chút thiện cảm:" Anh tới đây làm cái gì?"

" Từ biệt, anh sắp đi rồi." Cừu Địch đáp:

" Không sợ tôi báo cảnh sát à? Anh đánh giám đốc Yến thành ra như thế, sẽ có không ít phiền toái đâu." Trang Uyển Ninh cảnh cáo:

Cừu Địch cười nhạt chẳng coi ra gì:" Em nghĩ anh thèm quan tâm tới thằng đó à? Hắn gặp may đó là giữa trường, ở nơi khác không đơn giản thế đâu."

" Được rồi, tôi đã nhận lời cáo biệt của anh ...

Anh đi được rồi đấy." Trang Uyển Ninh khẽ mỉm cười, nụ cười xã giao, tựa hồ đã không còn muốn có bất kỳ liên quan nào tới người cũ nữa rồi:

" Anh có thể đi bất kỳ lúc nào cũng được, nhưng anh lo rằng, mình phủi tay đi rồi sẽ hối hận cả đời, có lẽ một vài chuyện có thể vãn hồi được."

Những lời này nghe vào tai Trang Uyển Ninh khiến cô không thoải mái gì cả:" Ý anh ám chỉ cái gì, anh muốn vãn hồi cái gì?"

" Hình tượng?" Cừu Địch nhìn Trang Uyển Ninh trong trang phục đơn giản ở nhà, một chiếc quần đùi vải, một chiếc áo thun rộng rãi sáng màu, phù hợp với ngày hè nóng bức, tóc cột đuôi ngựa, vài sợi lất phất theo cơn gió, thanh lịch trẻ trung:" Anh phát hiện ra, em hình như không thay đổi gì cả, anh cũng không thay đổi, vẫn giống trước kia, phần nhỏ cố chấp cứng đầu làm theo ý mình, đại bộ phận lại chẳng thể tự quyết."

" Hình tượng ư?" Trang Uyển Ninh cũng nhìn lại cừu Địch, trong lòng cô, Cừu Địch luôn là chàng trai hướng nội, trầm tính, chẳng bao giờ phô trương, đó mới là hình tượng Cừu Địch trong ký ức, hôm nay Cừu Địch mang tới cho cô một cảm giác rất lạ:" Điều anh muốn vãn hồi không chỉ là hình tượng đâu, đúng không? Đối với thứ khác, tôi chỉ có thể nói một câu xin lỗi thôi ... Khi còn đi học, đúng là tôi rất yêu anh, bài thơ anh tặng, tôi vẫn luôn giữ gìn cẩn thận, đó là hồi ức mỹ hảo nhất của tôi ... Anh tới đây không phải để phá hỏng hồi ức đẹp đó đấy chứ?"

" Em biết vì sao hồi ức mỹ hảo nhất của chúng ta chỉ có thể là bài thơ đó không, vì dũng khí của anh không đủ khắc phục tự ti của anh, bây giờ cũng không có gì thay đổi cả." Cừu Địch cười rất thản nhiên:

Đó là một Cừu Địch mà cô còn chưa biết, lòng không khỏi có chút bùi ngùi, rốt cuộc với chàng trai này, cô không cứng rắn được, từ từ mở rộng cửa ra, giọng dịu đi vài phần:" Anh vào đi."

Cừu Địch đi vào trong căn phòng nhỏ bé, phòng ngủ đồng thời cũng là phòng khách luôn, giường, giá sách, bàn đã chiếm đại bộ phận không gian trong phòng rồi. Sách rất nhiều sắp đặt ngay ngắn khắp bốn phía, một chút hương thơm của Trang Uyển Ninh thấp thoáng đâu đây quanh căn phòng, hương thơm đó tựa hồ cũng mang mùi sách. Ấn tượng đầu tiên của Cừu Địch, đó là gian phòng của giáo viên nghèo, hoàn toàn khác hình ảnh mấy lần họ gặp nhau.

Rót một cốc nước, đặt trước mặt Cừu Địch, Trang Uyển Ninh ngồi phía bên kia bàn, tay chống cằm, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi văng vẳng tiếng hò reo từ thao trường, càng làm trong phòng trở nên tĩnh lặng.
Bình Luận (0)
Comment