Chương 175: Nguyện vọng, trông đợi, tuyệt vọng. (2)
Chương 175: Nguyện vọng, trông đợi, tuyệt vọng. (2)
Hai người rất lâu không nói gì, có lẽ đều không biết mở lời ra sao, Cừu Địch sờ cái violon đặt trên bàn giữa hai người, kiếm đề tài để nói:" Anh nghe thấy tiếng đàn của em nên tìm được tới đấy."
" Đừng nói chuyện làm em hổ thẹn nữa, anh cũng biết em muốn trở thành nghệ sĩ, có điều thiên phú của em chỉ giới hạn ở dạy học, hơn nữa còn là nhờ vào phúc của cha mẹ, nếu không bây giờ người đi nước ngoài về như em chẳng còn có giá nữa, muốn kiếm một công việc không tệ cũng khó." Trang Uyển Ninh cười tự trào, dựa vào tài hoa kiếm cơm khó hơn dựa vào khuôn mặt, cuộc sống của cô cũng chẳng đầy màu hồng như bề ngoài:
" Thành công luôn không thiếu thành phần của vận may, nhưng đam mê và sở thích thì không cần, tự nhiên luôn là tốt nhất, anh thích như thế."
" Anh đang cổ vũ em đấy à?"
" Ừ, cũng là cổ vũ chính mình, thuần theo tự nhiên, không nên gượng ép bản thân làm gì. Như anh thích phim ảnh, đâu nhất định anh sẽ trở thành đạo diễn, anh chỉ thích vậy thôi."
Cứ vậy nói chuyện thoải mái tự nhiên, làm Trang Uyển Ninh không thấy có áp lực tâm lý nữa, hai người nói từ chuyện vui thời đi học, nói tới tương lai của mỗi người sau này. Tóm lại từ cuộc sống của mỗi người đã chứng minh một chân lý không thể lật nhào, cuộc sống ngoài xã hối rất khó khăn, cho dù cô kiếm được công việc dạy học này, cũng không hề thỏa mãn, luôn muốn vươn lên tầng cấp cao hơn.
" ... Không đúng, không đúng ...
Em đáng lẽ không có lo lắng ở phương diện này chứ? Anh nói thế thì là bình thường, em cũng nói thế thì ai tin?" Cừu Địch bác bỏ:
" Có gì không đúng sao? Trên mạng có câu, mang hàng so với hàng chỉ muốn vứt, đem người so với người chỉ muốn chết, định luật đó có thể áp dụng với bất kỳ một ai, một người miễn cưỡng tính là mỹ nữ như em, dù ở Đh Bang New York cũng không phải là con vịt xấu xí, có biết vì sao em phải trở về nước không? Vì môi trường cạnh tranh ở đó còn khốc liệt hơn, phải dùng cả gia thế, cơ hội, năng lực cá nhân gộp lại với nhau mới có thể thay đổi được cuộc sống của mình ... Đáng tiếc, năng lực của em còn kém hai chữ ưu tú quá xa, nếu chỉ miễn cưỡng sống được bên đó thì ở lại làm gì nữa, đành trở về cho rồi." Trang Uyển Ninh làm mặt quỷ:
Có lẽ thực sự có nguyên nhân ấy, nhưng cô có thể thoáng đạt tự trào như thế, làm áp lực của Cừu Địch giảm hẳn, té ra mỹ nữ năm xưa ưu tú tới mức làm người ta đố kỵ ấy, cuối cùng ra ngoài xã hội tự bươn chải cũng không dễ dàng gì hả.
" Em hiểu sai ý anh rồi, người xưa có câu, nam sợ làm nhầm nghề, nữ sợ gả nhầm chồng ... Học giỏi không bằng kiếm được tấm chồng tốt, bây giờ bạn trai em giàu có như thế, còn cả vị giám đốc Yến đang vất vả theo đuổi em, không phải là cơ hội đổi đời sao?" Cừu Địch thấy Trang Uyển Ninh lườm mình, giơ hai tay giải thích:" Đừng giận, anh không có ý đồ gì cả, anh chỉ nói lời thật lòng thôi, anh không nghĩ em là cô gái cố chấp muốn lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng để chứng tỏ bản thân đâu ... Ai chẳng muốn sống thoải mái hơn, đi đường tắt để đạt mục đích thì sao? Anh cũng mơ tưởng cưới được phú bà, nhiều tuổi một chút không hề gì."
Trang Uyển Ninh bị y làm bật cười:" Người có tiền đâu phải ngốc, bọn họ chẳng dễ lừa vậy đâu. Yến Đăng Khoa vốn nổi tiếng phong lưu, thường qua lại mấy vũ trường kiếm cô gái mộng đổi đời, ly hôn tới bốn lần rồi ... Ai dại gì mà trở thành vợ cũ thứ năm của ông ta?"
" Thế sao, ly hôn tới bốn lần, ngầu vậy." Cừu Địch thốt lên, ly dị vợ một lần có thể có vấn đề, ly dị vợ tới bốn lần là có bản lĩnh:
" Anh không biết thôi, ông ta là danh nhân ở Trường An, vợ thứ ba của ông ta hiện đang dạy học ở Đh Trường An, là đồng nghiệp của em đây này ... Ôi anh không biết ông ta dây dưa thế nào, chỉ tình cờ gặp ông ta ở tiệc rượu trong triển lãm tranh, vậy mà ông ta tới tận trường tặng hoa, tặng quà, mời cơm, làm cả trường biết hết, em mất hết mặt mũi ... Nói ra lần này may mà nhớ có anh, em mới được yên thân một thời gian.
Nhưng anh ra tay quá tàn nhẫn rồi, đánh người ta thánh ra như thế ... Này, anh không sao chứ, cảnh sát còn tìm cả em lấy lời khai đấy." Trang Uyển Ninh nói tới chuyện này cũng tự trách, dù sao lỗi là do cô:
" Không sao, cùng lắm là xử phạt trị an thôi, anh sợ gì ... Mà anh bảo em này, em có bạn trai cơ mà, ông ta mà mời em đi ăn, em đưa cả bạn trai theo, chẳng phải vài lần là ông ta chán sao?" Cừu Địch chỉ chiêu:
"
Anh ấy à ... Anh ấy ..." Trang Uyển Ninh ngập ngừng mãi mới nói ra được:" Anh ấy còn khuyên em, nói Yến Đăng Khoa là nhân vật có vai vế, em từ chối người ta cũng đừng khiến người ta mất mặt, sau này làm việc không dễ, công ty anh nhận vụ làm ăn lớn từ ông ta ... Anh nghe xem đi, có loại bạn trai hèn nhát như thế à, nếu không phải thấy anh ấy hiền lành thật thà thì em đã đá đít lâu rồi ...
Yến Đăng Khoa rõ ràng biết Mã Bác là bạn trai em, ông ta đúng là trơ trẽn, gặp Mã Bác còn trêu anh ấy, bảo muốn cạnh tranh công bằng, Mã Bác chẳng dám phản bác lại, lảng đi cho qua chuyện ... Đừng nhắc tới anh ấy nữa, phiền lắm."
"Anh hiểu rồi, có vẻ em thích bạn trai bảo sao nghe vậy, mềm yếu một chút dễ chỉ huy phải không?" Cừu Địch à một tiếng như hiểu ra điều gì đó:
" Chắc là như thế, tính em đành hanh cứng đâu, chẳng phải ai cũng chịu được ... Có điều giờ em do dự, thực sự không biết tìm một người bạn trai như vậy có phù hợp để chung sống cả đời không, mỗi lần định đá anh ấy, nhìn anh ấy ân cần săn sóc, cưng chiều em như công chúa, em lại không đành lòng nói lời chia tay ... Ôi, nói chuyện này làm gì chứ?" Trang Uyển Ninh ỉu xìu, ngày hôm đó Cừu Địch làm cô rất giận, rất thất vọng, nhưng bây giờ nói tới chuyện này, bình tâm nghĩ lại, bao nhiêu năm xa cách bao năm xa cách, có một chàng trai vẫn vì cố mà ghen tuông như vậy, cảm giác không tệ:
Lúc này đây nhìn gương mặt góc cạnh của Cừu Địch trong ánh chiều tà, so với năm xưa thực sự đã trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn, có chút thô bạo hoang dại, nhưng anh ấy lăn lộn ngoài xã hội, không như thế thì sao tồn tại được, cô khẽ cắn môi, do dự một lúc mới nói:" Cừu Địch, có một chuyện ... ừm, em có một điều luôn muốn hỏi anh từ lâu ..."