Chương 176: Nguyện vọng, trông đợi, tuyệt vọng. (3)
Chương 176: Nguyện vọng, trông đợi, tuyệt vọng. (3)
Trời chiều ngả hẳn về phía tây, hoàng hôn vàng rực chẳng đủ chiếu căn phòng nhỏ nữa, ngoài tiếng quạt điện chạy vù vù gần như không còn âm thanh nào.
Cừu Địch quay sang nhìn Trang Uyển Ninh, cô chuyển ánh mắt đi có phần né tránh, trong lòng chợt sinh cảm giác bất an, chuyện gì có thể khiến cô ấy khó nói thế:" Em muốn hỏi cái gì?"
Trang Uyển Ninh hít một hơi thật sâu làm bầu ngực dưới chiếc áo vải mổng căn lên, mơ hồ thấy được cả viền áo lót, cô thở ra hơi dài, quyết định nói ra:" Anh còn nhớ năm thứ ba, trước khi thi cuối kỳ, em rủ anh đi xem phim, anh có nhớ không?"
Cừu Địch hơi ngây ra, tựa hồ đang hồi ức, có vẻ đã đoán được Trang Uyển Ninh định hỏi gì, giọng nhỏ hẳn xuống: " Có nhớ!"
" Anh có phải là tên ngốc không hả, khi đó rõ ràng là em tạo cơ hội cho anh, em đã phải hạ quyết tâm rất lớn mới rủ anh, vậy mà anh lại từ chối ... Từ đó em thầm hứa với lòng mình, cả đời này sẽ không cho anh cơ hội nào nữa." Trang Uyển Ninh tức giận chất vấn, cuối cùng tâm sự trong lòng bao nhiêu năm cũng nói ra, ngay cả bây giờ cô vẫn không hiểu nổi, tại sao khi đó Cừu Địch từ chối mình:" Anh có biết em đã khóc cả đêm không, có biết lúc đó em bẽ bàng ra sao không, lúc đó em nghĩ thì ra mình nhầm rồi, cô gái anh ấy thích có lẽ không phải mình, mà là người khác."
" Anh, anh ..." Tim Cừu Địch nhói từng hồi, hôm đó y cũng cả đêm không ngủ, trốn vào cái chòi nhỉ mát giữa rừng trong trường nơi hai người hẹn hò, mặc cho muỗi đốt: " Anh chỉ yêu mình em, không chỉ khi đó, cho tới nay vậy."
" Vậy thì vì sao?" Trang Uyển Ninh không tin:
" Vì, vì ... vì anh không có tiền, lúc đó cuối kỳ rồi, anh thực sự không đủ tiền ... Một tờ vé xem phim mấy chục đồng, còn cả nước, đồ ăn vặt đắt lắm, anh mua cho mình còn không đủ, chẳng lẽ anh lại để em phải trả tiền cho anh à?" Cừu Địch ấp úng mãi mới trả lời được:
Là thế sao? Trang Uyển Ninh không khác gì bị sét đánh, ngồi bần thần, cô biết nhà Cừu Địch nghèo, cô hết sức chiếu cố gia cảnh của y, mỗi lần họ đi chơi cô đều chọn nơi ít phải chi tiêu nhất, ăn những nơi rẻ nhất, cô không ngờ với Cừu Địch đó vẫn là gánh nặng quá lớn ... Đi xem phim thôi mà, với cô đó là chi phí rẻ lắm rồi.
" Với lại thứ bảy, chủ nhật anh phải đi đưa nước nữa, tuần trước đó trường có hoạt động nhớ không, anh đã xin nghỉ, nhờ bạn làm thay rồi, giờ lại nghỉ, lý do là đi xem phim, anh làm sao mở miệng được? ... Loại công việc đó, anh không làm thì khối người làm, nghỉ một lần là phải cuốn xéo rồi." Cừu Địch không hề biết, một lời từ chối đó khiến hai người có duyên không có phận, mãi chẳng tới được với nhau, nhưng y không có tiếc nuối, bởi nếu y biết, lúc đó y cũng không có lựa chọn nào khác, bởi thế tuy đau đơn nhưng tiếp nhận chuyện này bình thản hơn nhiều:" Mỗi tháng tiền anh kiếm được không đủ chi tiêu, thực sự không gánh nổi cái giá của lãng mạn."
"
Ra là vậy ..." Trang Uyển Ninh bần thần rất lâu mới lẩm bẩm, thì ra lý do đơn giản mà tàn khốc như thế, cô bật cười, trong nụ cười có giọt nước mắt long lanh khẽ rơi xuống:
Khúc mắc được cởi bỏ, chiếc mặt nạ đeo trên mặt hai người đều tháo ra, trưởng thành rồi, bớt đi giận hờn vu vơ, bớt đi hiểu lầm không đáng có, rất nhiều chuyện có thể cảm thông cho nhau, thế là thời gian từ biệt kéo dài tới vô hạn.
Bắc Kinh, một viện tử cắm biển " khu vực quân sự, cấm vào" nằm ở Nam Uyển.
Một đoàn người mặc vest đen, thần sắc nghiêm túc đi nhanh vào, qua lối đi được canh phòng nghiêm ngặt, qua sân có trạm gác giám sát, vào tòa nhà. Đó là tòa nhà không có ký hiệu gì, là nơi An ninh quốc gia thiết lập để giam giữ nghi phạm đặc thù.
Tầng một dưới lòng đất, bên ngoài hoàng hôm vừa qua đi, bóng tối phủ xuống, dưới mặt đất thì lại sáng trưng, mỗi vị trí quan trọng đều có người cùng súng đứng gác. Đoàn người đi tới điểm giam giữ, Trần Ngạo mời vài người tới gian phòng kế bên quan sát, còn hắn dẫn cục trưởng Trần vào nơi thẩm vấn.
Đó là một gian phòng được xử lý đặc biệt, cách âm, nhiệt độ ổn định, tường có tính đàn hồn, người bị giam giữ ở nơi này bị tước đoạt hết thảy quyền lực, bao gồm cả giác quan bình thường, bao gồm cả quyền tự sát, ngay cả ghế cũng bằng cao su dày, thứ duy nhất bằng kim loại là dụng cụ tra tấn.
Lúc này Lý Tòng Quân vẫn giữ trạng thái giống như cao tăng nhập định, chẳng buồn đưa mí mắt lên xem người tới là ai. Cục trưởng Trần và Trần Ngạo ngồi xuống, cũng chỉ nhìn đối tượng mà không nói gì, đây là một khúc xương khó gặm, ai không biết còn nghĩ hắn bị câm thật, bị bắt hơn hai tháng rồi, ngay cả thân phận thật của hắn còn chưa tra ra.
Đương nhiên, Lý Tòng Quân cũng chẳng phải trường hợp duy nhất, một số gián điệp nước ngoài giam giữ ở đây mấy năm rồi vẫn chẳng xác nhận được thân phận, điều này là do tính đặc thù của nghề nghiệp tạo thành.
Mà cho dù bọn họ có khai ra thân phận thật của mình thì đất nước của họ cũng phủ nhận thôi, cho nên hoặc là sống như cái xác không hồn, hoặc là nhanh chóng kết thúc mạng sống của mình.
Cái chết với bọn họ mà nói là ân điển, là hạnh phúc.
" Anh Lý, tôi đánh cược hôm nay anh sẽ phải nói, anh dám đánh cược với tôi không?" Trần Ngạo mở màn đã khiêu khích đối phương:
Lý Tòng Quân từ từ ngẩng đầu lên, chứng tỏ hắn vẫn có nhận thức bình thường với xung quanh, nhiều ngày không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, hắn càng thêm trắng trẻo, trắng một cách bệnh tật. Gương mặt hắn từ đờ đẫn trở nên sinh động, môi mỉm cười, nụ cười biến thái.
" Anh cho rằng anh không nói gì cả, có nghĩ là chúng tôi sẽ không làm gì được anh à? Tiền tuyến của chúng tôi đã có đột phá trọng đại, không biết anh có hứng thú muốn nghe một chút không?" Trần Ngạo nói với giọng ôn hòa, hắn đang ước chừng hiệu quả của quả tạc đạn này khi ném ra, bây giờ không cần cân nhắc tới hậu quả nữa, chỉ tính sao phát huy hết sức nổ của nó:
Không khẳng định, cũng không phủ định, Lý Tòng Quân chỉ nhìn hắn chằm chằm.