Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 507 - Chương 177: Nguyện Vọng, Trông Đợi, Tuyệt Vọng. (4)

Chương 177: Nguyện vọng, trông đợi, tuyệt vọng. (4) Chương 177: Nguyện vọng, trông đợi, tuyệt vọng. (4)

Trần Ngạo ra hiệu, cảnh vệ đẩy vào một chiếc máy vi tính để bàn nhưng được gắn trên giá di động, dưới này không có laptop. Trong lúc cảnh vệ chuẩn bị, hắn dựa vào ghế, đủng đỉnh nói:" Cứ nên xem thì hơn, dù sao cuộc sống của anh cũng buồn chán quá mà ... Mặc dù anh giữ kín như bưng, nhưng ngoài kia không an binh bất động. Vào ngày 2 tháng 7, trong khu công trường xây dựng dang dở ngoài nhà thi đấu Đông Môn Trường An, phát hiện một cỗ thi thể nữ ... Hiện đã tra rõ, cô ấy sống ở căn hộ 1701 tòa nhà số ba lô chín tiểu khu Tân Uyển Hoàng Thành ... Khi phát hiện thi thể thì đã tử vong quá 24 tiếng ... Đừng nói tôi lừa anh, cảnh sát đương địa đã cung cấp ghi chép hiện trường và giải phẫu pháp y chi tiết, anh tự xem đi."

Lý Tòng Quân rốt cuộc cũng có phản ứng rồi, gương mặt vô cảm hiện rõ sự bàng hoàng, phẫn nộ, toàn thân hắn run bần bật, khi nhìn thấy hình ảnh giải phẫu tử thi, hắn mấy lần muốn đứng dậy, cuối cùng lại ngồi xuống, đầu ngẩng cao, hai hàng nước mắt trào ra như suối, ướt đẫm gò má gầy gò.

Đúng rồi, tìm đúng người rồi, cục trưởng Trần thầm hưng phấn đánh mắt cho Trần Ngạo, Trần Ngạo tiếp tục nói:"

Cô ấy tên là Trung Dã Huệ Tử, quốc tịch Nhật, hiện giờ chúng tôi đang giao thiệp với đại sứ quán Nhật, tìm kiếm người nhà của cô ấy. Bất kể hai nước chúng ta có thù hận xung đột gì, nhưng không nên để gây hại cho một cô gái không liên quan, chúng tôi biểu thị chia buồn sâu sắc với cô gái tha hương xứ người ấy, đồng thời sẽ xử lý thỏa đáng hậu sự cho cô ấy."

Một âm thanh bi thương, khàn đặc từ miệng Lý Tòng Quân phát ra, không biết do lâu rồi không nói, hay do quá đau khổ, không ai nghe rõ hắn nói gì.

Dù sao hắn đã lên tiếng rồi, từ im lặng tới mở miệng, đây là một lựa chọn vô cùng gian nan, bất kể hắn nói gì cũng đã phá vỡ im lặng, tất cả nín thở chờ đợi câu tiếp theo của y. Quả nhiên sau một hồi cúi gằm mặt, tâm tình hắn đã bớt kích động hơn, lời nói cũng trở nên rõ ràng:" Cám ơn!"

" Không cần khách khí, chuyện nên làm thôi." Cục trưởng Trần nhẹ người, người này còn chút nhân tính:

Không cần kích thích đối phương thêm nữa, Trần Ngạo xua tay, máy vi tính được đưa đi. Trong phòng im lặng rất lâu, đợi cảm xúc Lý Tòng Quân đã ổn định, Trần Ngạo mới nói:" Giờ chúng ta giao lưu với nhau đi, nói miễn xử phạt gì đó cũng là lừa anh thôi, nhưng tôi có thể cải thiện hoàn cảnh giam giữ sinh sống cho anh, có khả năng xử lý kín đáo, không công khai. Có điều chuyện này cần anh tranh thủ, dù sao chuyện xảy ra trong địa phận nước chúng tôi, chúng tôi có đầy đủ thời gian, phương tiện để tra xét. Anh giấu được nhất thời chứ có giấu được cả đời không? Hay nói cách khác, cô gái vô tội ấy, nếu có cơ hội, anh có cứu cô ấy không?"

" Không cứu được, không ai cứu được cô ấy ..." Lỳ Tòng Quân giọng khàn đặc khó nghe:" Anh là ai?"

" Trưởng phòng phòng hành động số bảy thuộc bộ An ninh quốc gia, Trần Ngạo, tôi là người chỉ huy truy bắt anh ở Nam Cương. Có điều tôi thừa nhận, bắt được anh là chuyện ngoài dự liệu, nếu làm theo kế hoạch của tôi, khả năng anh đã trốn thoát rồi." Trần Ngạo khiêm tốn nói, cố ý nâng cao thận phận của đối phương:

" Chúng ta đối đầu, chỉ có thắng và thua, không có chuyện ngoài dự liệu. Nếu như cấp dưới của anh ở nước ngoài thất thủ bị bắt, anh có hi vọng hắn hợp tác với kẻ địch không? Hay là muốn hắn giống như tôi, không nói không rằng?" Lý Tòng Quân thong thả nói, câu hỏi này chỉ có một câu trả lời đúng mà thôi, gián điệp không khai nhận, tuy khiến người ta tức giận nhưng cũng có được sự tôn trọng, dù có là kẻ địch. Thấy đối phương im lặng, Lý Tòng Quân mỉm cười:" Bất kể nói hay không nói, bất kể là nói cái gì, kết cục của người như chúng tôi đều đã định sẵn rồi, có gì khác biệt đâu?"

Câu hỏi này cũng chỉ có một đám áp chính xác, cục trưởng Trần lên tiếng:" Có khác biệt, bỏ qua thân phận của anh, đối với bất kỳ kẻ giết người nào, chúng tôi cũng sẽ tra tới cùng. Chẳng lẽ anh không muốn hung thủ sát hại Trung Dã Huệ Tử sa lưới, nhận lấy sự trừng phạt đích đáng? Tra tấn tới chết một cô gái vô tội, anh hẳn biết luật pháp nước chúng tôi, hắn sẽ bị xử phạt ở mức cao nhất, chẳng lẽ anh không muốn nhìn thấy."

" Tìm được hung thủ thì các anh sẽ tìm được đáp án thôi, nhưng tôi cũng không biết hung thủ là ai." Sắc mặt Lý Tòng Quân dần trở nên lãnh đạm:

Trần Ngạo phát hiện ra Lý Tòng Quân đã bắt đầu quay lại trạng thái nhập định, nếu để hắn hoàn toàn tiến vào trạng thái này coi như mọi chuyện hỏng hết, sẽ quay về con số không, tiếp tục nói:" Còn một chuyện nữa, ở đây có báo cáo pháp y nói cô ấy bị bắn chết, một phát xuyên tim, toàn thân trần truồng. Trong thân thể có dấu vết rất nhiều loại thuốc gây ảo giác khác nhau, rất có khả năng cô ấy bị chúng sử dụng để tra khảo, điều này có thể lý giải cho rất nhiều vết thương khắp toàn thân cô ấy ... Một điều nữa, tôi thực sự không muốn nói, nhưng trước khi chết, cô ấy bị xâm phạm tình dục, mà không chỉ một người."

"う そ ) つ き!"

Lý Tòng Quân bất thình lình rống lên, dáng vẻ điên cuồng, cảnh vệ lập tức định phản ứng, nhưng Trần Ngạo đã ngăn lại, nhìn chằm chằm Lý Tòng Quân bị tin tức đó kích thích tuôn ra một tràng tiến mẹ đẻ, cơ hồ muốn nhào tới liều mạng.

Rốt cuộc cũng đã hiện hình rồi, gián điệp Nhật, người đứng trước màn hình quan sát đều có chung suy nghĩ, câu nói đó trong tiếng Nhật có nghĩa là: Nói dối!

Vùng vẫy hơn một phút uổng công vô ích, Lý Tòng Quân bị giam giữ lâu ngày thiếu vận động, sức khỏe suy giảm, hắn kiệt sức ngã xuống, thả dốc, răng vẫn cứ nhe ra, đôi mắt ánh lên vẻ tàn bạo như dã thú. Cơn giận qua đi, hắn tuyệt vọng đấm đầu mình, từ trong cổ họng phát ra tiếng gào thét đau đớn, là tiếng khóc phát ra từ tim.

" Chúng tôi không tệ hại tới mức đi xúc phạm tới một cô gái đã chết, so với những việc chúng tôi, là kẻ địch đã làm với anh, với việc bọn chúng làm, chúng tôi đã quá từ bi rồi ... anh thật đáng thương, ngay cả cơ hội báo thù cho người mình yêu thương cũng không có, vậy tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, hoặc anh tự thôi miên bản thân là chúng tôi lừa anh, hoặc là giúp chúng tôi bắt được hung thủ." Trần Ngạo trầm giọng nói:

Tiếng thét như tan nát cõi lòng của Lý Tòng Quân rất lâu sau mới dừng lại, trong căn phòng cách âm hoàn toàn, im lặng như tờ, giọng hắn cất lên cũng vô cùng đáng sợ:" Hung thủ chắc chắn là bị giết rồi, các anh sẽ chỉ tìm thấy được thi thể vô danh thôi ... Tôi sẽ không phản bội sứ mệnh của mình, nhưng vì cái chết của Huệ Tử, tôi có thể nói với các anh, hung thủ đứng phía sau là một nữ nhân ... Cô ta là tuyến trên của tôi, tôi không biết cô ta, nhưng tôi hi vọng một ngày nào đó, cô ta sẽ bị giam ở phòng bên cạnh tôi."
Bình Luận (0)
Comment